Việt gian bán nước trong lịch sử (bài 6)

Về vị Việt gian Nguyễn Ánh – Gia Long

Chân dung phác họa vua Gia Long qua nét vẽ của một họa sĩ người Pháp. (Nguồn tài liệu thư viện Pháp)

Chân dung phác họa vua Gia Long qua nét vẽ của một họa sĩ người Pháp. (Nguồn tài liệu thư viện Pháp)

Nguyễn Ngọc Lanh

Cứ tưởng sau 70 năm, tội trạng đã định hình…

Đố ai thêm công cho Nguyễn Huệ. Đố ai thêm tội cho Nguyễn Ánh. Đến nay, kể thêm công cho anh hùng Nguyễn Huệ (Quang Trung) hoặc kết thêm tội cho Việt gian Nguyễn Ánh (Gia Long) đều khó như nhau. Hai nhân vật cùng thời này đã nằm ở hai cực của sự khen và chê. Công và tội đều ở mức cực đại; làm sao thêm nữa?. Cuộc thi luận tội Nguyễn Ánh – Gia Long ầm ỹ một thời, coi như đã kết thúc vì không ai vượt được kỷ lục cũ của các bậc lãnh tụ.

Các bản án sớm nhất, nghiêm khắc nhất về Nguyễn Ánh và nhà Nguyễn do cụ Hồ đưa ra (1942), khiến mọi người dễ nản chí khi định “nói lại” trước một uy tín tuyệt đối. Nhưng tôi cảm ơn nhận xét của cụ Hồ, vì nhờ nó mà tôi ghét thực dân Pháp và những ai theo Pháp ở cái thời chúng ta kháng chiến chống Pháp (1946-1954) với lực lượng ban đầu quá chênh lệch. Chính vì ghét Gia long và những người Việt đang cộng tác với xâm lược Pháp, mà sức mạnh tinh thần của phía kháng chiến đã dâng cao, đưa đến chiến thắng Điện Biên Phủ. Cứ tưởng Nguyễn Ánh đã xong nhiệm vụ (hứng sỉ vả đã đủ), cần giải nhiệm cho ông ta… Nhưng ngay sau đó là chiến tranh 1954-1975. Bởi vậy, người ta vẫn giao thêm việc cho nhân vật này. Nhưng nay đã là 2015. Đã 40 năm hết chiến tranh rồi. Vậy mà lời cụ Hồ vẫn được nhắc lại và nhấn mạnh trong một bài đăng ở một tạp chí mà suốt một thời chỉ nhìn cái tên đã thấy ngán khi muốn “nói khác”.

Lý do nào khiến vấn đề được đặt lại, để tờ báo phải làm như trên? Có lẽ do xuất hiện ý kiến muốn “xét lại” công-tội triều Nguyễn. Cứ tưởng tội trạng Nguyễn Ánh đã định hình trong Lịch Sử – bằng chứng là sách giáo khoa đã khẳng định để dạy cho mọi học sinh. Nhưng mà không! Năm 2014 vẫn có một hội nghị khoa học về nhà Nguyễn, với đa số ý kiến “đề nghị xét lại” hoặc dám “nói khác” những lời kết tội chắc nịch xưa kia. Phát biểu ở hội nghị khoa học không thể nhắc lại lời lãnh tụ (nặng về chính trị); nhưng (may) có ý kiến chính thực của một cựu GS, nguyên viện trưởng Sử Học, lại được tiếng là “công minh lịch sử”… Với uy tín “đầy mình” về khoa học, ông nhấn mạnh hai điều, tuy không mới về nội dung, nhất là không mới về văn phong.  

1- Gia Long đã cắt đất dâng cho thực dân Pháp;

2- Gia Long gây mầm chia rẽ khi thống nhất đất nước (so sánh với Tây Sơn).

Có lẽ 2 ý này cần khắc bia để đời sau không thể thêm, bớt, xuyên tạc.

Chú thích: GS Văn Tạo nói trong Hội Thảo Lịch Sử ngày 18 và 19/10/2014 tại Thanh Hóa: Cái thống nhất (đất nước) của vua Gia Long nhờ cắt đất cho thực dân mà có được đã gây mầm chia cắt đất nước, không phải chia cắt nội bộ như Trịnh – Nguyễn

GS còn so sánh sự nghiệp thống nhất đất nước giữa Gia Long và Tây Sơn: Thống nhất đất nước của Tây Sơn là gắn với độc lập dân tộc và toàn vẹn lãnh thổ; còn thống nhất đất nước của vua Gia Long nhờ cắt đất dâng cho thực dân mà có được. Đây rõ ràng là có tội như ông cha ta đã từng phê phán là ”Rước voi về giày mả tổ”, ”Cõng rắn cắn gà nhà”. 

Vị GS hưu trí này có nhiều học trò từng viết bài thể hiện vinh dự và công ơn được GS đào tạo. Nếu quỹ thời gian của ông không còn nhiều, học trò ông phải giúp thầy chứng minh:

1) Vua Gia Long (lên ngôi 1802) đã “cắt đất” nào cho thực dân Pháp? Liệu có phải là Hoàng Sa?. Chả phải. Hỏi bằng hai cụm từ (trong ngoặc kép): “gia long” “hoàng sa”, Google cung cấp hàng chục ngàn kết quả nói lên công của Gia Long (và con cháu ông) về xác định chủ quyền bất di-dịch ở đảo này.

2) Sự nghiệp thống nhất đất nước của Gia Long đã “gây mầm“ chia cắt đất nước?. Ấy thế mà có một thành ngữ bắt nguồn từ sự thống nhất đất nước năm 1802: Đó là “từ ải Nam Quan tới mũi Cà Mau” rất hay được nhắc lại, mỗi khi cần thể hiện nước ta liền một giải. Vậy phải chăng, cuộc chia cắt 1954 là do Gia Long “gây mầm” từ 150 năm trước? “Mầm” ươm từ 1802, mà tới 1954 mới mọc thành cây! Tiên tri rứa thì thánh cũng thua!

Còn phải lên án cả triều đình, dòng họ… mới yên tâm

Để Nguyễn Ánh thụ án “bất nhúc nhích”, các vị quan tòa sau 1945 còn kết tội cả hậu thân Nguyễn Ánh (tức Gia Long), cả triều Nguyễn, cả dòng họ… Và, cho tới tận vua Bảo Đại. Ông vua cuối triều bị lên án cùng với tổ tiên là có lý do, không ai thèm vu oan. Năm 1945, ông tuyên bố thoái vị – với câu nói “để đời”: thà làm dân một nước tự do còn hơn làm vua một nước nô lệ – do vậy, ông được cụ Hồ mời làm cố vấn tối cao của chính phủ. Nhưng hình như vị cựu hoàng vẫn u mê, không thấy được phe XHCN đã hình thành và đang lớn mạnh – thể hiện xu thế thời đại: Nhân loại đang tiến lên CNXH và CNCS. Do vậy, khi được tổng thống Pháp đích thân trao trả độc lập bằng một hiệp ước ký kết ở lâu đài Elysée, ông đã quay trở lại lập trường quốc gia. Ông nhận làm “quốc trưởng”, nhưng chính phủ dưới quyền ông chỉ được 35 nước (toàn là nước tư bản) công nhận – không thể so với chính phủ kháng chiến được tới 12 nước (nhưng toàn là nước XHCN) công nhận. Chính dịp này, cụ Hồ trả lời phỏng vấn về vai trò “bán nước” của Bảo Đại, đã gọi ông bằng cái tên “cúng cơm”: “Vĩnh Thụy trở về nước với hơn 10.000 viện binh Pháp để giết hại thêm đồng bào Việt Nam. Vĩnh Thụy cam tâm bán nước. Vĩnh Thụy làm tay sai cho thực dân.

Chú thích. – Một ý trong câu trên trở thành quan điểm nghiên cứu sử học dưới nhãn quan mới. Từ đó, hễ quân đội ngoại quốc đóng ở một nước là (y như rằng) sẽ giết người nước đó. Ai mời (hoặc cho phép) quân ngoại quốc vào đóng ở nước mình là có tội. Ví dụ, chính quyền Nhật, Nam Hàn đã để cho Mỹ đóng quân ở nước mình từ 60 năm nay…

– Có ngoại lệ, nhưng hiếm: Ví dụ, chí nguyện quân Trung Quốc tham gia nội chiến Triều Tiên, quân Liên Xô đóng 50 năm ở 7 nước Đông Âu, hoặc sang tận Afganistan… là để giúp bạn. Còn quân tình nguyện Việt Nam vào Campuchia không giết người Campuchia, mà chỉ giết quân Polpos…

Có lẽ do cựu hoàng Bảo Đại u mê quá lâu, nên tới tận cuối đời – khi có dịp nhận định về cụ Hồ  ngài vẫn phát biểu với thái độ cứ y như cái hồi ngài còn làm cố vấn tối cao cho chính phủ VNDCCH vậy.

Quá dễ tin lời kết tội, nên bênh vực cực khó…

Thực chất, nói “bênh vực” Gia Long (tại hội nghị khoa học nói trên) chỉ là cách dùng học thuật giúp phạm nhân giảm án chứ chưa phải “trắng án”. Giống như luật sư dựa vào Luật hiện hành bênh vực bị cáo thôi mà. Dù mục tiêu là gì đi nữa, lập tức bị phản bác gay gắt ngay trước và sau hội nghị, trên tạp chí chính trị và các tờ báo khác. Chưa đáng ngại lắm, vì vẫn con cơ hội “nói lại” bằng học thuật và sử liệu. Nhưng trên các diễn đàn “bình dân” liên quan Lịch Sử mới khiếp. Giống như địa chủ cãi nông dân trong đấu tố, làm sao át được trăm ngàn cái miệng cứ ra rả…?

Được dạy dỗ từ nhỏ, thành ngữ “Gia Long bán nước” đã đóng đinh trong óc bất cứ ai thụ hưởng nền giáo dục nước nhà từ 1945 đến nay. Phải làm cho người học thấy rằng không cần phân biệt Nguyễn Ánh với Gia Long (2 thời kỳ của một đời người), cũng như Nguyễn Huệ với Quang Trung.

Ngay từ năm 1945, cụ Hồ 55 tuổi đã gọi thiếu niên 15 tuổi trở xuống là “cháu” và xưng “bác” (đám cháu thời đó nay đã có người 85 tuổi). Sau đó, có phong trào toàn quốc phấn đấu “trở thành” cháu ngoan bác Hồ. Chữ “ngoan” trong tiếng Việt có nghĩa chủ yếu là vâng lời. Trong bài Nên học sử ta, bác Hồ đã nói ‘Vì muốn giành làm vua mà Gia Long đem nước ta bán cho Tây. Thế là giang san gấm vóc tan tác tiêu điều, con Lạc cháu Hồng hoá làm trâu ngựa”. Nói theo bác là ngoan, bất cần biết Gia Long chết “tám hoánh” (1820) trước khi Pháp tấn công vào Đà Nẵng (1858) mở đầu cuộc xâm lược nước ta. Làm sao ông có thể hồi sinh để “bán nước”? Đến nay, các cháu mẫu giáo vẫn gọi “bác Hồ”. Do vậy, dù Bác đã mất, nhưng số cháu bác Hồ (đang sống) chỉ có tăng (theo dân số). Vào các diễn đàn Lịch Sử, nhất là diễn đàn phổ thông bàn về công, tội của Quang Trung, Gia Long, rất dễ nhận ra ai xứng đáng là cháu ngoan bác Hồ. Có “cháu” đã 80 tuổi vẫn hăng như thời tiểu học. Ý đồ bênh vực Gia Long – với tư cách luật sư bênh vực bị cáo – phải bị dẹp. “Khó” là ở chỗ này.

 Nhiệm vụ chính trị của Việt Gian

Một chế độ khuyến khích giới khoa học nghiên cứu một cách khách quan, chỉ nhằm đạt tới Chân, Thiện, Mỹ, là một chế độ tốt đẹp. Các nhà khoa học ở đó đã “làm chính trị bằng khoa học”. Bằng những công trình được mọi người khâm phục, họ chính là những tuyên truyền viên của chế độ. Ngược lại, có những chế độ mà tiến sĩ, giáo sư… “làm khoa học bằng chính trị”. Chế độ loại này trước sau sẽ mạt vận; thậm chí đang mạt vận.

Ở nước ta, tạo ra những Việt gian mới (ví dụ Chiêu Thống, Gia Long, là để họ phục vụ một mục tiêu chính trị. Cụ thể, để nhận sự sỉ vả, khinh miệt, đặng cảnh cáo những người đang (hoặc đang lăm le) cộng tác với kẻ thù. Cách làm chính trị (nhất thời) này chưa đáng trách nhiều. Nó thật sự có tác dụng trong khoảng thời gian nào đó. Đáng trách là sau nửa thế kỷ vẫn không nói thật về họ và miễn nhiệm cho họ. Thế là, do rỗi việc, nhàn cư, đám Việt gian này quay sang lũng đoạn sự suy nghĩ lành mạnh và lương thiện của mọi người, lan cả vào Khoa học, Giáo Dục, Văn hóa…

 (còn tiếp)

18 thoughts on “Việt gian bán nước trong lịch sử (bài 6)

  1. Tôi đến một bảo tàng ở tp. HCM, đọc một số tài liệu về Nguyễn Ánh :
    Ông này có hứa với Pháp cắt cho vùng này vùng nọ, trong đó có Côn đảo, nhưng sau đó không có vùng nào được dâng cho Pháp cả, và ông Bá Đa Lộc (còn gọi là Abbé de l’épée) thì về cuối đời không được trọng dụng lắm. Tôi nghe báo chí VNDCCH nói là Ngô đình Diệm dâng miền Nam VN cho Mỹ, nhưng không có chuyện này, và chính Mỹ đã đứng sau vụ ám sát 2 anh em Diệm + Nhu, còn chuyện quan hệ bất chính giữa Diệm và Trần Lệ Xuân, theo hồi ký của điệp viên Phạm Ngọc Nhạ, không hề có. Tôi đến Phú Quốc, được nghe nói đảo này là do Nguyễn Ánh mang về cho nhà Nguyễn, và từ đó thuộc về VN.
    Tôi không có ý kiến gì về Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc, nhưng được đọc tài liệu nói là Hồ Nguyên Trừng, con của Hồ Quí Ly, đã bị bắt sang TQ và làm quan cho nhà Minh, chuyên về vũ khí, tương tự Nguyễn An, bị bắt làm kiến trúc sư của Tử Cấm Thành, được vua nhà Minh tin dùng, với vị thế một tù binh.
    Nếu để mất biển đảo, nếu cắt đất cho TQ, thì có Mạc Đăng Dung cắt đất biên giới cho nhà Minh, vùng Khâm châu, và bây giờ thì VN mất khá nhiều cho TQ, do ai thì ai cũng biết.
    Vì quyền lợi của mình, người thắng cuộc hay bẻ cong sự thật lịch sử, nhưng sau một thời gian, sự thật lại được bộc lộ, công bằng được trả lại, tôi qua Hàng Châu, thấy tượng 2 vợ chồng Tần Cối, có lồng thép bao quanh, hỏi ra mới biết 2 vợ chồng viên quan to này sống trong viên mãn, mãi nhiều năm sau, người ta mới làm chuyện xét công tội của các nhân vật của vương triều cũ, khi nạn nhân Tống Nhạc Phi và người thủ ác Tần Cối, chết đã lâu rồi. Tôi nghĩ theo qui luật chung, VN cũng viết lịch sử và sau đó, phản bác những chân lý của một thời, điều đó không lạ. Cái mà tôi nghi ngại đó là “sự hăng say về chính trị” (passion politique), vì cái đầu nóng dễ đi tới những hành động cực đoan, xuất phát từ những thông tin thiếu cơ sở. Đã trên 80 thì khó nói là chưa qua thời kỳ nào lịch sử VN đã không đẩy không ít thanh niên vào cách hành xử cực đoan, nhiều người nghĩ lại, thấy mình sai nhiều hơn là đúng. Chính Đặng Tiểu Bình, kiến trúc sư của cuộc tấn cồng VN trên toàn tuyến biên giới Việt-Trung. tạo thuận cho 4 hiện đại của TQ, cũng nói trước khi chết là
    nếu đúng / sai của đời ông ta là 50/50 đã là tốt lắm rồi…ai còn tin và giữ “khuôn vàng thước ngọc” cho bất cứ luận điểm nào là người bảo thủ.

    Thích

  2. Giám mục Bá Đa Lộc thay mặt Nguyễn Ánh (lúc đó chưa lên ngôi, chưa có niên hiệu Gia Long) đã ký một hiệp ước nhường Côn Lôn cho Pháp. Sáu năm sau, phái đoàn mới về tới, gặp Nguyễn Ánh, là lúc thế và lực Nguyễn Ánh đã thay đổi 180 độ. Và thực tế hiệp ước đã tự vô hiệu hóa (triều đình Pháp đã đổ do cách mạng 1789) Trên đời này làm gì có thứ hiệp ước chỉ một bên có trách nhiệm thi hành, còn bên kia thì “đổ” mát rồi.
    Sử sách không nói Nguyễn Ánh có chấp nhận nội dung đã được Bá Đa Lộc ký hay không; nhất là bên này mất đất, bên kia không mất gì (!).
    Giả sử thôi nhé, nếu Nguyễn Ánh đồng ý “biếu” nước Pháp Côn Lôn, thì hóa ra “biếu không” hay sao? Nước Pháp đã đưa tàu, vũ khí và lính cho Nguyễn Ánh đâu?
    Chỉ vì năm 1942 cụ Hồ nói Gia Long bán nước, từ đó trăm triệu cháu ngoan của cụ cứ leo lẻo nói theo.
    Tôi cũng là một “cháu ngoan” đây. Nay tôi hết ngoan rồi.

    Thích

  3. “Chú thích. – Một ý trong câu trên trở thành quan điểm nghiên cứu sử học…”
    Tôi không đồng ý với người viết bài này về vấn đề quan điểm nghiên cứu sử học. Tự ông đưa ra thước đo rồi tự ông đánh giá và kết luận sự kiện. Loạt bài này tuy có cho người đọc một vài tư liệu mới nhưng không có giá trị vì chứa đầy những định kiến của người viết. Đáng tiết…

    Thích

  4. Cả 1 bài “nghiên cứu lịch sử” dài dằng dặc không có lấy 1 trích dẫn ,1 dẫn chứng minh họa , mà toàn là luận điểm tự suy tự diễn . Bài viết dạng cốt mượn truyện xưa nhằm xúc xiểm , đả kích ngày nay chứ nghiên cứu lịch sử cái nỗi gì . Thể loại này có thể được 1 số độc giả tung hô vì đơn giản , hợp với cái ý thức sẵn có trong đầu họ nhưng về thực chất chẳng có 1 tí giá trị khoa học , khảo cứu gì hết . Nếu ai có thực tâm tìm hiểu lịch sử về Tây Sơn và nhà Nguyễn thì tốt nhất hoặc tìm cuốn ” “Lịch sử nội chiến Việt Nam 1771-1802 ” của Tạ Chí Đại Trường hoặc ít thời gian hơn thì tìm đọc ” Việt -Thanh chiến dịch ” của Nguyễn Duy Chính ở ngay trên trang này .Muốn nghiên cứu lịch sử trước hết phải có cái tâm khách quan đã.

    Thích

  5. Kg bác Tung và bác Tân Thanh
    Cái lớn nhất của loạt bài là gỡ được tiếng oan, hoặc ít nhất là giảm án cho các “Việt Gian” trong Lịch Sử.
    Tại sao người thời nay, dù là bác Hồ, lại có thể vu oan cho Gia Long (nếu cụ Sinh Sắc gặp Gia Long có lẽ phải quỳ và vái 100 cái)?
    Nguyên nhân: Đó là quan điểm phi lịch sử (dùng Lịch Sử để phục vụ chính trị) của các nhà Sử Học Mác Xít.
    Nhưng các nhà Sử Học Mác xít cũng chưa phải là nguyên nhân gốc. Mà đó là cái cao hơn nữa, tức là quan điểm, lập trường, chủ nghĩa. Ví dụ: cứ khăng khăng gọi Mỹ là “đế quốc”.
    Minh oan cho các nhân vật Lịch Sử, cũng góp phần làm sáng tỏ Lịch Sử, chứ sao? Với nhân vật lịch sử còn dám vu oan, thì cái oan Nguyễn Thanh Chấn đã thấm thía gì?.
    Đề cao anh hùng Nguyễn Huệ “vượt thời đại” cũng là một dạng vu oan khác.
    Nhờ tính chất châm biếm của bài, mà tôi thích thú, chứ tôi ngấy môn Lịch Sử trong sách giáo khoa đến tận cổ rồi.

    Thích

  6. Xin mời tham khảo trang này:
    http://lichsuvn.net/forum/showthread.php?t=17274&page=8
    Cháu ngoan được trau dồi kiến thức “Lịch Sử”. Hãi quá

    Bác Tung ơi! Câu của bác như sau:
    Cả 1 bài “nghiên cứu lịch sử” dài dằng dặc không có lấy 1 trích dẫn ,1 dẫn chứng minh họa…

    Xin bác biết cho: Những chữ in đậm trong bài, nếu trỏ “chuột” vào sẽ hiện lên đường link đấy ạ.

    Thích

    • Thưa bác , nếu bác đọc dù không cần kĩ đều thấy các đường link đều dẫn vào bài viết chỉ trích vua Gia Long . Trong khi tác giả với mục đích biện hộ lại không đưa ra được trích dẫn nào để chứng minh luận điểm ( ngoài đúng 1 link Wiki ??) . Việc Nguyễn Ánh cầu viện người Xiêm , kí hiệp ước 1787 với Pháp , chuyển gạo ra Bắc cho quân Thanh được ghi lại khá nhiều trong các tài liệu của Pháp lẫn VN kể cả các sách sử nhà Nguyễn như Cương mục , Tiền Biên ( còn những thứ như Bảo Đại, hiệp ước Elysée , hay cháu ngoan Bác Hồ vốn chẳng liên quan hay ăn nhập gì với chủ đề Gia Long-Nguyễn Ánh ) .Dĩ nhiên đối với một số bác có hay không có dẫn chứng , tài liệu không có vấn đề gì vì cốt yếu là “châm biếm ” , là hợp ý các bác . Còn tôi một lần nữa mong những ai thực tâm tìm hiểu lịch sử tìm đọc các bài viết và tham luận trong hội thảo ” Đánh giá lại Chúa Nguyễn và Vương triều Nguyễn”.

      Thích

  7. Có ý kiến nói: Tác giả tự đề ra nguyên tắc xét xử, rồi lại xét xử theo nguyên tắc do chính mình đề ra…
    Và ý không chấp nhận cách làm như vậy…

    Xin hỏi: Chả lẽ xét xử không theo nguyên tắc nào?
    Vấn đề là: 1) những nguyên tắc đề ra có khách quan với sự kết tội không; 2) Các nguyên tắc ấy có công bằng khi xét xử các tội quá khứ hay không; 3) Khi xét xử có tuân theo những nguyên tắc đã đề ra hay không.

    Xin hãy chỉ ra: Các nguyên tắc mà tác giả nêu ra có gì phải sửa để khỏi oan cho Việt Gian?

    Thích

  8. Không ngờ bài này được nhiều bạn đọc bàn luận đến vậy.
    Chúc mưng nghiencuulichsu.
    Tôi không bàn luận, phê phán… chỉ xin tóm tắt bài này theo chủ quan mà tôi hiểu. Nếu các bác thấy tôi hiểu “đúng” cốt lõi của bài và hiểu đúng chủ ý tác giả, tôi hy vọng sẽ chấm dứt tranh luận; mà đi đến ĐỒNG THUẬN (ở cuối).

    1. Gia Long bị cụ Hồ coi là Việt Gian bán nước từ năm 1942, khi cụ muốn cảnh cáo những người cộng tác (chính trị) với Pháp, đàn áp sự nghiệp chống Pháp, giành độc lập cho Việt Nam. Mục đích chính trị có thể là “tốt”, nhưng đó là vu khống. Sau này cần sửa sai.
    Đã không sửa thì chớ, báo điện tử của đảng CSVN năm 2009 còn nhắc quan điểm của cụ Hồ từ năm 1942. http://dangcongsan.vn/cpv/Modules/News/NewsDetail.aspx?co_id=30257&cn_id=330854
    Theo tác giả, sự nhắc lại này là muốn chống lại ý kiến “cần đánh giá lại Gia Long và triều Nguyễn”.
    Trong một hội thảo khoa học về Lịch Sử, xu hướng đòi xét lại chiếm ưu thế. Chỉ có GS sử học (lão thành) là nói ngược.
    Đến đây, các điều mà tác giả đưa ra, đều có link để bạn đọc tham khảo, kiểm tra. Chính tôi đã kiểm tra.

    2. Không những lên án Gia Long, mà sau năm 1945 người ta còn lên án cả triều Nguyễn một cách thiếu công bằng. Tác giả không đi sâu (không thuộc mục tiêu bài viết) mà chỉ đưa dẫn chứng “cụ Hồ nhận xét về Bảo Đại, khi ông vua này được tổng thống Pháp chính thức trao trả độc lâp”.

    3. Tác giả tự nhận là bênh vực Gia Long rất khó, vì nhiều thế hệ ở VN đã được học Lịch Sử lên án Gia long rồi.

    4. Mục tiêu bài viết: Minh oan cho Gia Long.

    Liệu tôi hiểu như vậy có đúng không.
    Chỉ biết rằng, nhờ bài này, tôi tìm thêm được nhiều tư liệu khác, khiến tôi đồng tình với tác giả bài viết. Cái lớn hơn, loạt bài cho tôi hiểu rằng chúng ta cần đi đến đồng thuận rằng: phải CÔNG BẰNG và KHOAN DUNG để đi đến đoàn kết

    Thích

  9. Ngày trước tôi có đọc ở đâu đó thông tin rằng Nguyễn Ánh từng cho chở gạo ra Bắc tiếp tế cho quân Thanh đánh Tây Sơn. Không biết điều này có thật không ( tôi đang tìm thông tin kiểm chứng). Nhưng nếu điều này có thật thì có thể kết tội Nguyễn Ánh bán nước không? hay chỉ nhìn nhận nó như 1 sự hỗ trợ quân đồng minh đánh kẻ thù chung thôi?

    Thích

  10. Nguyễn Ánh đã trình quốc thư đổi đất Côn Đảo và Hội An cho Pháp để lấy hỗ trợ từ Pháp. Chuyện này có thật.
    Nguyễn Ánh đã cắt đất Trấn Ninh có từ thời Lê và Tây Sơn đang kiểm soát cho Lào để đền ơn chống Tây Sơn.

    Xảy ra 2 án, án 1 như giết người không thành thì vẫn bị tội giết người. Án 2 thì thành công rồi.

    Tác giả muốn viết bài bênh thì không dễ như vậy.

    Thích

  11. 《 HÀM HUYẾT PHÚN NHÂN , TIÊN Ô TẠI KHẨU ! ! ! 》
    Ngày 14 tháng 8 năm 1958 thủ tướng Phạm văn đồng ký bức công hàm hàm công nhận 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là của TQ vậy có phải là VIỆT GIAN không vậy? ? ? Vậy ai là người có trách nhiệm nhiệm cao nhất trong việc này ? ?
    Hiệp định biên giới ký kết năm 1990 VN mất trắng 350 km2 vùng điệm dọc biên giới với TQ và nhiều vùng cao điểm chiến lược khác tổng cộng gần 780km 2 VẬY NÊN GỌI LÀ GI ? ?
    Sắp tới đây còn những sự kiện Tày trời khác nữa v v
    Nguyên Ánh có cắt đất dâng bán vv đó là tài sản của tổ tiên của ông ta để lại! ! !
    《 AI LÀ VIỆT GIAN BÁN NƯỚC 》thì thời gian sẽ trả lời chính xác nhất mà thôi! ! ! Có ngụy tạo cho lắm thì cũng hiện rõ ràng là THẰNG BÁN TƠ mà thôi ! ! !
    Chỉ có những kẻ 《 ĐẠI DỐT VÀ ĐẠI NGU 》 mới Sái cổ tin theo

    Thích

  12. Pingback: Việt gian bán nước trong Lịch Sử (bài 9) | Nghiên Cứu Lịch Sử

  13. Pingback: Việt gian bán nước trong Lịch Sử (Bài 10c) | Nghiên Cứu Lịch Sử

  14. Pingback: Cần giải nhiệm sứ mệnh lịch sử cho 3 vị Việt gian gần đây nhất | Nghiên Cứu Lịch Sử

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s