Sergei Alpha (tổng hợp)
Cuộc biểu tình của sinh viên chống lại điều kiện tồi tệ từ cuối mùa đông năm 1981 đã biến thành cuộc biểu tình lớn trên đường phố của các thành phố Kosovo, gây ra phản ứng mạnh mẽ từ cảnh sát, khiến chính quyền ban bố tình trạng khẩn cấp và lệnh giới nghiêm ở tỉnh phía nam của Nam Tư xã hội chủ nghĩa bấy giờ. Hidajet Hyseni (đồng minh cũ của cựu tổng thống Kosovo Hashim Thaçi), một trong những diễn giả tại cuộc biểu tình lên đến đỉnh điểm vào ngày 1/4/1981 cách đây 4 thập kỷ nhớ lại: Chúng tôi gọi những sự kiện đó là Mùa xuân Kosovo. Các sự kiện khi đó cho thấy tình hình đến mức chỉ một tia lửa cũng đủ để đốt cháy mọi thứ. Các cuộc biểu tình khi đó yêu cầu người Albania ở Kosovo thành lập một nước cộng hòa trong Cộng hòa Liên bang Xã hội Chủ nghĩa Nam Tư (SFRY), kéo dài trong tháng Ba và đầu tháng Tư.
Không có gì khó hiểu đối với nhà khoa học chính trị ở Zagreb, Dejan Jović. Ông nói: những gì đang xảy ra ở vùng Balkan ngày nay có nguồn gốc mạnh mẽ từ năm 1981. Đây là một trong những sự kiện quan trọng trong lịch sử Nam Tư, bởi vì nó không ngừng kéo dài cho đến khi Nam Tư sụp đổ. Tình trạng khẩn cấp ở Kosovo đã tồn tại từ đó, thực tế cho đến tận ngày nay, khi Kosovo vẫn ở trong tình trạng không xác định.
Milivoje Mihajlovic, người bắt đầu sự nghiệp báo chí vài năm sau cuộc biểu tình năm 1981, mô tả Pristina, quê hương của anh vào đầu những năm 1980 như một thành phố nơi cả người Serbia và Albania có thể sống cùng nhau: Đó là tình anh em và sự đoàn kết. Tôi tập luyện karate trong một câu lạc bộ với vài trăm người Albania, các khoa liên kết với nhau, không có sự chia rẽ, không có những tình huống căng thẳng. Không lâu trước các cuộc biểu tình, có một chút nguội lạnh trong quan hệ, một chút không khoan dung, một số xung đột trên xe buýt hoặc xe lửa, nhưng chúng tôi không để ý nhiều.
Từ năm 16 tuổi, Fadil Ljepaja, một người tham gia phong trào, đã tham gia các nhóm bí mật đấu tranh cho quyền lợi của người Albania ở Kosovo theo nhiều cách khác nhau vào thời điểm đó. Mặc dù những quyền đó đã được tăng lên nhờ cải cách hiến pháp vào năm 1974, người Albania bắt đầu gia nhập các thể chế và người Serb ngày càng không hài lòng, Ljepaja nói rằng giao tiếp giữa các cộng đồng không bị gián đoạn.
Ljepaja nói rằng các cuộc biểu tình diễn ra sau cái chết của Josip Broz Tito vào năm 1980. Mọi người đều chờ đợi cái chết của Tito để phá vỡ sự cân bằng giữa Đông và Tây ở Nam Tư, để mọi người có thể đi theo con đường của riêng mình: Nó đã phá vỡ ở Kosovo và đó là cuộc đọ sức giữa hai trào lưu – cuộc đấu tranh cho sự thống nhất hoặc liên bang hóa của nhà nước, vì ít nhiều tự do cho các cộng đồng quốc gia và tôn giáo. Trong bầu không khí như vậy, Ljepaja nói rằng người Albania đã tiếp tục làm việc với mục tiêu của riêng họ đã tồn tại trước đó: Người Albania gia nhập Serbia và chống lại ý định đồng hoá của người Serb từ đầu thế kỷ 20, sau đó là Nam Tư – không ai hỏi người Albania rằng họ có muốn được giải phóng theo cách đó hay không. Đó là lý do tại sao luôn có các phong trào phản kháng, bất cứ khi nào có cơ hội, khát vọng độc lập được thể hiện.
Cuộc biểu tình bắt đầu tại căng tin sinh viên – được lên kế hoạch vào đêm ngày 10/3/1981, tại phòng 312 của Ký túc xá sinh viên. Cuộc trò chuyện về phản ứng đối với điều kiện học tập, nhà ở và thực phẩm tốt hơn cho sinh viên, tiếp tục tại phòng 310. Các cuộc biểu tình ngày 11/3 kéo dài đến đầu giờ sáng thì bị gián đoạn bởi sự can thiệp của lực lượng Dân quân. Có vẻ như Kosovo sẽ không bị tê liệt chưa đầy một tháng sau đó. Dejan Jovic nói: Mọi chuyện bắt đầu như một cuộc phản đối của sinh viên và tôi nghĩ rằng điều kiện tồi tệ đối với sinh viên ở Pristina là động lực chính. Theo tôi, đã có một phản ứng thái quá, hoảng loạn và quá bạo lực của giới lãnh đạo chính trị của Kosovo, vốn cho rằng đây là một cuộc nổi dậy chính trị một năm sau cái chết của Tito. Tại sân vận động Prishtina diễn ra trận đấu bóng đá giữa Prishtina và Partizan Belgrade nên người dân không biết chuyện gì đang xảy ra, cứ tưởng rằng những người biểu tình là những người ủng hộ bóng đá. Hôm đó, Pajazit Nushi – lúc đó là Phó Chủ tịch Hội đồng Điều hành Kosovo – đã cố gắng nói chuyện với những người biểu tình, nhưng vô ích. Ali Lajçi tham gia vào đám đông và có một bài phát biểu thu hút đám đông hơn nữa. Nhà báo Radomir Diklic sau đó đã báo cáo cho cơ quan thông tấn Tanjug: Không có tin tức nào về các cuộc biểu tình trên các phương tiện truyền thông, ngoại trừ những thông tin rất ngắn và ít ỏi mà chúng tôi đưa trên Tanjug, và tất cả đều không có trong bản tin hàng ngày. Hệ thống kiểm soát một chủ đề nhạy cảm được thực hiện – khi có vấn đề, theo cách đó, một nỗ lực đã được thực hiện để làm dịu nó.
Trong các cuộc biểu tình vào ngày 25 và 26/3/1981, nhóm của Mehmet Hajrizi và Hydajet Hyseni thuộc Tổ chức Marx – Lenin của Kosovo – OMLK tổ chức ở Pristina và Prizren. Các tạp chí hay báo chí được sinh viên đọc như: Liria, Lajmëtari i lirisë, Bashkimi và những tạp chí khác, cũng được khuyến khích vào thời điểm đó. Ngoài ra, các nhóm bất hợp pháp, hoạt động khá có tổ chức, đã in tờ rơi phân phát gần như khắp Kosovo. Vào ngày 26/3/1981, nhân ngày Ngày Thanh niên của Nam Tư, sinh viên đã xuống đường. Đáp lại, lực lượng Dân quân đã ngăn cản nhiều nam nữ thanh niên, có người bị đánh trong ký túc xá. Điều này làm cho các cuộc biểu tình vào ngày 1/4 có tính chất toàn quốc khắp Kosovo. Vào ngày 2/4, các học sinh Naser Hajrizi và Asllan Pireva, những người đứng ra tổ chức của trường Trung học Kỹ thuật Điện, bị giết ở Prishtina. Cả hai đều là thành viên của tổ chức OMLK.
Các cuộc biểu tình lớn nhất đã diễn ra vào ngày 1-3/4, khi các công nhân nhà máy và người dân trên các đường phố của nhiều thành phố Kosovo tham gia cùng sinh viên và học sinh trung học. Các cuộc biểu tình, ngoài Pristina, còn diễn ra ở Podujeva, Vushtrri, Viti, Vučitrn, Lipjan, Ferizaj, Mitrovica, Gjakova, Gjilan, Prizren, Uroševac, Vitina và Kosovska Mitrovica với 20.000 ngàn người tham gia. Trong các cuộc biểu tình, những người biểu tình mang theo các biểu ngữ với các khẩu hiệu mang tính xã hội và kinh tế. Nhưng cũng có những vấn đề chính trị. Các khẩu hiệu chính như: Ai đó ngồi trên ghế, ai đó không có bánh mì, Chúng tôi yêu cầu điều kiện tốt hơn, Chúng tôi là người Albania, không phải người Nam Tư, Chủ nghĩa Marx – Lenin muôn năm, Đả đảo chủ nghĩa xét lại, Không đàm phán với giai cấp tư sản đỏ, Giai cấp công nhân muôn năm và Enver Hoxha muôn năm.
Hidayet Hyseni nói rằng ông đã nói chuyện với những người tụ tập ở Pristina về cuộc đấu tranh hòa bình cho quyền của những người sống trong Nam Tư: Các cuộc biểu tình đưa ra một giải pháp thỏa hiệp vào thời điểm đó – biến Kosovo trở thành một trong những nước cộng hòa Nam Tư. Đó sẽ là một giải pháp đau đớn cho người Albania vì nó có nghĩa là từ bỏ cuộc chiến thống nhất, nhưng nó được coi là một giải pháp bền vững về bình đẳng trên mọi phương diện. Khi được hỏi làm thế nào mà các cuộc biểu tình của sinh viên lại biến thành các cuộc biểu tình đông đảo của mọi người, dẫn đến đụng độ với cảnh sát, khiến chính phủ đã gấp rút điều tới 30.000 quân để giải quyết, làm 11 người chết, 250 người bị thương (trong đó cảnh sát là 100) và 4.200 người khác bị bỏ tù. Hyseni nói rằng đây là thực trạng của xã hội.
Nhà báo Milivoje Mihajlović cho biết: Khi cảnh sát cuối cùng đã giải tán được những người biểu tình và họ bắn hơi cay, Pristina đã áp dụng lệnh giới nghiêm và tình trạng khẩn cấp. Từ tối đến sáng không ai được ra đường, cảnh sát tuần tra khắp nơi. Chúng tôi đến gặp các cô gái qua khu vườn vì sợ bị bắt, và sau đó chúng tôi bắt đầu tổ chức những bữa tiệc tại gia kéo dài đến sáng. Radomir Diklic đến Pristina cùng với một đơn vị của Cảnh sát Liên bang từ Belgrade, với nhiệm vụ thiết lập trật tự trong thành phố, kể lại: Chúng tôi được cử đến đó và không phải mọi người đều cư xử giống nhau, có những người vượt quá quyền hạn. Nếu bạn đánh đập một người đàn ông trẻ tuổi hay một người đàn ông lớn tuổi, anh ta không thể có tình cảm dành cho bạn – bất kể bạn là người Serb, người Macedonia, người Slovene. Các đơn vị từ Serbia không phải lúc nào cũng tàn bạo nhất, mặc dù có những phản ứng thái quá và thậm chí không phù hợp, tuy nhiên những hạt giống của cái ác đã được gieo vào lòng họ.
Các hành động của cảnh sát: lục soát hàng loạt, bắt giữ và xét xử đã trở thành một phần thói quen hàng ngày của Kosovo. Nhà báo Milivoje Mihajlovic nói rằng cuộc sống của cộng đồng người Serb đã trở nên khó khăn hơn rất nhiều: Các mối quan hệ thay đổi bởi vì người Serb cảm thấy lo sợ khủng khiếp về tình trạng bất ổn, áp lực bắt đầu đổ bộ vào các ngôi làng trống rỗng và người Albania mua tài sản của người Serbia. Họ trả giá đắt cho địa chủ lớn nhất trong làng để có tài sản, họ trả một giá thực tế cho tầng lớp trung lưu, và họ gây áp lực lên người nghèo. Fadil Ljepaja cũng phải ngồi tù với tư cách là một tù nhân chính trị và là thành viên của Phong trào Nhân dân vì Cộng hòa Kosovo. Ông kể: Kể từ năm 1981, quá trình thống trị của các cán bộ Serbia trong đảng, cảnh sát và các cơ cấu khác đã bắt đầu, vào năm 1989 đã dẫn đến sự chia rẽ hoàn toàn và sự hình thành của các thể chế song song.
Dejan Jović đồng ý rằng các cuộc biểu tình bắt đầu một cách tự phát, chúng bị châm ngòi bởi một phản ứng mạnh mẽ không chính đáng của các nhà chức trách, nhưng yếu tố nước ngoài cũng đã xuất hiện sau đó: Các nhà lãnh đạo chính trị đã tuyên bố các cuộc biểu tình là một cuộc phản cách mạng. Ban lãnh đạo Nam Tư nghĩ rằng điều này là có lợi cho Liên Xô, vào thời điểm mà thực sự lo ngại rằng Liên Xô có thể can thiệp. Các cuộc biểu tình nhanh chóng thu hút sự chú ý của Hoa Kỳ, và kể từ đó Kosovo luôn nằm trong danh sách ưu tiên của Washington. Sokrat Plaka, cựu đại sứ Cộng hòa Albania tại Nam Tư (1975-1982), trong cuộc trò chuyện với nhà sử học Agim Zogaj, nói rằng Stane Dollanci – Bộ trưởng Nội vụ Nam Tư – đã phủ nhận việc Albania tham gia tổ chức các cuộc biểu tình. Nhưng sau đó, khi người Serbia thấy phản ứng của các đoàn ngoại giao và cộng đồng quốc tế, chính phủ Nam Tư đã đưa ra những lời buộc tội, đổ lỗi cho Albania. Ông nói: Sau cuộc biểu tình năm 1981 tại Ban Thư ký Đối ngoại Nam Tư, Thứ trưởng Ngoại giao đã yêu cầu chuyển cho tôi một bản ghi nhớ, nhưng hóa ra nó chứa đầy những lời vu khống và cáo buộc chống lại đất nước chúng tôi, rằng đất nước chúng tôi đã tham gia vào tổ chức biểu tình, tổ chức các nhóm chính trị và bất hợp pháp ở Kosovo. Tôi bác bỏ tất cả những cáo buộc vô căn cứ này, những cáo buộc này được đưa ra để đổ lỗi cho Albania.
Nhà báo Milivoje Mihajlovic nói rằng việc thiếu các cuộc đàm phán có nguyên nhân rõ ràng: Đó là thời điểm cuối cùng để giải quyết mối quan hệ giữa người Serbia và người Albania ở Kosovo. Tôi nghĩ rằng đó là thời điểm cuối cùng để người Serbia và người Albania nói chuyện ở Kosovo vì có giới tinh hoa mạnh mẽ ủng hộ Nam Tư, điều này có thể được nói đến bởi vì nhiều thành phần xã hội không dành cho chủ nghĩa ly khai, mà là để tuân thủ đầy đủ các quy định của Hiến pháp năm 1974. Những thanh niên bị kết án mười lăm năm tù chỉ vì khẩu hiệu của KR trên đường nhựa, là chữ viết tắt của Kosovo-Republic, và sau đó những đứa trẻ đó trở thành sĩ quan của cái gọi là Quân đội Giải phóng Kosovo.
Hidayet Hyseni đã tìm cách lẩn trốn chính quyền Nam Tư một thời gian, nhưng cuối cùng lại phải ngồi tù do các hoạt động của mình. Rất khó để nói về sự đối xử cực kỳ tàn nhẫn và quấy rối của các cai ngục, mà còn cả những tù nhân khác – ông thà chỉ ra rằng có những tấm gương sáng trong những năm ngồi sau song sắt: Sau khi tôi bị bắt, khi cha tôi muốn trả đất cho người hàng xóm của mình, một người Serb để làm nông nghiệp, ông ấy đã nói sẽ chỉ trả khi con trai tôi ra tù. Nó có ý nghĩa rất lớn đối với tôi, truyền thống tôn trọng lẫn nhau đã tồn tại lâu hơn những tuyên truyền ngông cuồng với những điều bịa đặt, thông tin sai lệch. Chúng tôi là một phần của các cuộc biểu tình và đình công trong tù, mặc dù chúng tôi không yêu cầu ân xá, nhưng trả tự do hoàn toàn vì chúng tôi vô tội. Chúng tôi đã thể hiện sự đoàn kết với các yêu cầu ân xá của các tù nhân khác, và một phần trong số họ sau đó đã tham gia cuộc đình công.
Dejan Jovic chỉ ra rằng các sự kiện năm 1981 cho thấy sự hiểu lầm thường trực về các mối quan hệ ở Nam Tư: Tôi nghĩ rằng chưa bao giờ có sự hiểu biết đầy đủ về quyền của người Albania ở Nam Tư, dường như mọi người luôn cho rằng họ đã yêu cầu quá nhiều. Mặt khác, họ được khuyến khích tiến lên, họ tiến vào Nam Tư mà không có bất kỳ tổ chức nào, đầu tiên trở thành một khu vực, sau đó là một tỉnh, sau đó là các yếu tố tương tự như tình trạng của các nước cộng hòa – vì vậy họ mong đợi sự tiến bộ hơn nữa. Các cuộc biểu tình ở Kosovo có một hệ quả rõ ràng trong việc hình thành chính trường Serbia, điều này sẽ định hình quyết định các sự kiện ở Nam Tư. Quyền lực tối cao của Milosevic ở Serbia là phản ứng trực tiếp đối với cuộc khủng hoảng Kosovo năm 1981. Ông ấy tin rằng giới lãnh đạo chính trị Nam Tư đã không chú ý đến điều đó, đồng thời không cho phép Serbia giải quyết vấn đề.
Trong khi đó, vào ngày 2/4, tại cuộc họp chung giữa Chủ tịch Ủy ban Trung ương Liên đoàn Cộng sản Serbia và Tổng thống Cộng hòa Serbia, các cuộc biểu tình được mô tả là phá hoại nhằm làm mất ổn định hệ thống hiến pháp, phá hoại tình anh em, công đoàn và lật đổ hệ thống chính trị. Một ngày sau, vào ngày 3/4, tại cuộc họp chung giữa Chủ tịch Hội đồng Hành pháp Liên bang và Chủ tịch Ủy ban Trung ương Liên đoàn Cộng sản Nam Tư, các cuộc biểu tình được mô tả là theo chủ nghĩa bất bình, chủ nghĩa dân tộc và thậm chí phản cách mạng.
Tiếp theo là các vụ bắt bớ hàng loạt những người tổ chức và những người tham gia tích cực nhất, xét xử và kết án họ lên đến 20 năm tù. Ngoài ra, từ những cuộc biểu tình này bắt đầu quá trình phân hóa lý tưởng-chính trị trong tất cả các cấu trúc và cấp độ của đời sống xã hội, chính trị và trí thức Kosovo. Tại Tòa án ở Prishtina, ngày 10/7/1982, các nhà hoạt động sau đây đã bị kết án trong phiên tòa này:
1. Hydajet Hyseni, 15 năm tù.
2. Jakup Krasniqi, 15 năm tù.
3. Mehmet Hajrizi, 12 năm tù.
4. Gani Syla, 15 năm tù giam.
5. Nezir Myrtaj, 12 năm tù giam.
6. Berta Luzha, 12 năm tù.
7. Sherafedin Berisha, 5 năm tù.
8. Ismail Syla, 12 năm tù.
9. Jahir Hajrizi, 11 năm tù.
10. Sheqir Zeneli, 4 năm tù giam.
11. Fehmi Plakiqi, 5 năm tù.
12. Azem Syla, 5 năm tù giam.
13. Xhevdet Syla, 4 năm tù giam.
14. Fatmir Krasniqi, 4 năm tù.
15. Ferid Çollaku, 8 năm tù giam.
16. Hysni Hoti, 6 năm tù giam.
17. Kadri Luzha, 5 năm tù giam.
18. Mustafa Ademi, 6 năm tù giam.
19. Jashar Alijaj, 6 năm tù.
Kadri Kryeziu, người khởi xướng các cuộc biểu tình bắt đầu ở Mensa, bị bắt vào ngày 11/7/1981. Các thành viên khác trong nhóm cũng bị bắt vào ngày hôm đó. Cun Lajçi, một nhạc sĩ bị bắt vào ngày 26/3/1981 và bị kết án 12 năm tù. Ismail Bala, khi đó là học sinh trường trung học Jeta e Re ở Suhareka – thành viên của nhóm OMLK, sau này là thành viên của Phong trào Quốc gia Giải phóng Kosovo, bị bắt vào ngày 3/6/1981 và bị kết án bốn năm tù.
Cựu quan chức cộng sản của Kosovo, Azem Vllasi cho rằng những người tổ chức các cuộc biểu tình đã chống lại hệ thống Nam Tư lúc bấy giờ, mà đối với ông là nhà nước xã hội chủ nghĩa tự do nhất trên thế giới. Ông nói: Chúng tôi có trường đại học, phương tiện truyền thông, học viện khoa học. Chúng tôi không phải không có ý thức dân tộc. Dựa trên nhận thức đó, chúng tôi đã quản lý để được thể chế hóa. Nhưng Vllasi quên rằng trong số những người bị bắt còn có nhà viết kịch và đạo diễn Ekrem Kryeziu, người thừa kế của một gia đình quý tộc Albania không thể theo chủ nghĩa cộng sản mà là một người theo chủ nghĩa dân tộc. Các cựu lãnh đạo cộng sản của Kosovo, Fadil Hoxha và Mahmut Bakallai cũng lên tiếng phản đối các cuộc biểu tình: Chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi không cần những cuộc biểu tình đó và chúng xảy ra vào thời điểm bất tiện nhất cho Kosovo, vì vậy chúng gây hại cho Kosovo và người dân Albania nhiều hơn là có lợi. Các cuộc biểu tình có tỷ lệ lớn và tính chất chính trị, vì một số nhóm người Albania bất hợp pháp, được truyền cảm hứng và chỉ đạo từ nước ngoài. Thời điểm mà các cuộc biểu tình diễn ra là không thuận tiện nhất để giải quyết một vấn đề như vậy, đặc biệt là không có một giải pháp với bạo loạn đường phố. Bởi vì, vào thời điểm đó, một năm sau khi Tito qua đời, nhiều tính toán và dự án đã được thực hiện cho tương lai của Nam Tư, đặc biệt là ở nhiều khu vực ở Serbia. Chúng tôi chỉ phản đối lập trường rằng những cuộc biểu tình đó nên được coi là phản cách mạng, vì những hậu quả nghiêm trọng sẽ xảy ra đối với người dân và vị thế của Kosovo, nhưng chúng tôi không phải là người truyền cảm hứng và cũng không phải là người ủng hộ những cuộc biểu tình đó. Ngoài ra, chúng tôi cũng không ủng hộ hành động bất hợp pháp của người Albania dù một cách công khai hay ngầm.
Nhà bất đồng chính kiến cộng sản ở Nam Tư, Milovan Gjilas, trong cuốn sách Sức mạnh của những ý tưởng, ông viết: Khi những người Cộng sản tuyên bố phong trào Kosovo là phản cách mạng vào năm 1981, họ đã mắc một sai lầm lớn. Thứ nhất vì họ không hiểu tất cả về cái gì và thứ hai, khi họ đưa ra suy nghĩ đó, họ bắt đầu từ những âm mưu tư tưởng cho rằng bất cứ thứ gì không phải là cộng sản đều sẽ phản cách mạng. Điều này, tất nhiên, là không đúng sự thật. Không ai có thể ngăn chặn phong trào quốc gia này của người Albania trừ khi nó giết chết nửa triệu người Albania. Các cuộc biểu tình năm 1981 là một sự thức tỉnh của người dân Albania khỏi cơn đau đớn. Họ đã niêm phong con đường mà người Albania ở Kosovo phải đi, hướng tới giải phóng và độc lập hoàn toàn khỏi Serbia.
Link: