Săn lùng Eichmann, truy nã tên quốc xã khét tiếng nhất thế giới (Bài 8)

Neal Bascomb

Trần Quang Nghĩa dịch

8

Một buổi chiều cuối tháng 12 năm 1956, Sylvia Hermann chào đón bạn trai mới, Nick Eichmann, đến nhà mình. Cô sống với cha mẹ ở Olivos, một vùng ngoại ô chủ yếu là người Đức trong quận Vicente López của Buenos Aires trên Río de la Plata, cách trung tâm thành phố 10 dặm về phía bắc. Cả hai đã tạo nên một cặp đôi nổi bật. Nick cao và có mái tóc vàng, đôi mắt xanh trong và nụ cười ranh mãnh. Sylvia cũng rất hấp dẫn với mái tóc nâu đậm, đôi mắt màu xanh lam. và khuôn mặt biểu cảm. Cô ấy cũng có một đầu óc nhạy bén và một tính cách bướng bỉnh.

Hai người gần đây đã gặp nhau tại một vũ trường trong khu phố và đã đi chơi nhiều lần kể từ đó. Sylvia đã mời Nick đến gặp bố mẹ cô, những người Đức nhập cư.

Lời giới thiệu được thực hiện bằng tiếng mẹ đẻ của họ. Nick đã tìm đến bàn tay cha của Sylvia, Lothar Hermann, một người đàn ông nhỏ bé bị mù. Trong bữa tối, họ nói về nước Đức. Nick tự hào nói rằng cha anh từng là sĩ quan cấp cao của Wehrmacht và từng phục vụ đất nước rất tốt. Lothar, một luật sư, không nói gì về trải nghiệm của chính mình. Sau đó, cuộc nói chuyện chuyển sang số phận của người Do Thái.

“Sẽ tốt hơn nếu quân Đức hoàn thành công việc tiêu diệt họ,” Nick tuyên bố.

Lothar bị sốc trước phát biểu đó, nhưng vẫn giữ im lặng. Điều mà người khách trẻ ăn tối của gia đình không biết là Lothar có một nửa dòng máu Do Thái và ông đã bị giam ở Dachau vì các hoạt động xã hội chủ nghĩa vào năm 1936. Lưu tâm đến sự đàn áp người Do Thái ngày càng gia tăng, ông đã cùng bà  vợ theo đạo Thiên chúa di cư đến Argentina.ngay sau vụ Kristallnacht. [Đêm thủy tinh, hay Đêm kính vỡ, có nguồn gốc từ những mảnh thủy tinh vỡ nằm rải rác trên đường phố sau khi cửa kính của các cửa hàng, tòa nhà, và giáo đường của người Do Thái bị đập phá trên toàn bộ nước Đức và Áo. Bạo động diễn ra vào ngày 9 và 10 tháng 11 năm 1938 do lực lượng Sturmabteilung (SA) và thường dân Đức tiến hành. Giới chức trách Đức không can dự mà đứng bên ngoài quan sát vụ việc: Wikipedia.] Để tránh bất kỳ thành kiến ​​nào từ cộng đồng người Đức ở đó, ông đã không đề cập đến hoàn cảnh gia đình mình.

Sylvia lớn lên theo đạo Thiên chúa, và rất ít người, kể cả bạn bè thân thiết, biết về dòng dõi Do Thái của cha cô hoặc việc ông bị mất thị lực do bị Gestapo đánh đập.

Lothar không tiết lộ điều này với Nick mà thay vào đó cẩn thận lái cuộc trò chuyện sang hướng khác. Ông thấy không cần thiết phải có một cảnh tượng khó xử, và không phải chỉ có một mình chàng trai trẻ có quan điểm này. Trong thời chiến tranh, các đường phố ở Buenos Aires tràn ngập những người thuộc cộng đồng Đức mang theo các biểu ngữ của Đức Quốc xã và tán thành triết lý đầy thù hận của Hitler. Sự thất bại của Đế chế Thứ ba đã không loại bỏ được những tình cảm như vậy một cách kỳ diệu.

Mặc dù Lothar nhớ từng lời đã nói tối hôm đó nhưng Nick không hề suy nghĩ kỹ về những gì mình đã nói. Anh ta có thể đã đổi tên từ Klaus (dạng viết tắt của Nikolas trong tiếng Đức), nhưng vì lợi ích của cha, sẽ là khôn ngoan nếu nhớ rằng mình vẫn mang họ Eichmann trước khi phun ra lời cay nghiệt đó. Ngay cả sau sáu năm ở Argentina, Adolf Eichmann vẫn rất giữ bí mật về danh tính cũng như mối quan hệ thực sự của mình với các con trai. Khi có khách đến thăm nhà, y thường vổ  vào mặt các con trai để chúng hiểu tầm quan trọng của việc phải cẩn thận trong những gì chúng nói và nói với ai. Ta không bao giờ biết phải tin tưởng ai và ai cũng có thể phản bội mình.

____

Như đã làm vào mỗi sáng chủ nhật trong bốn tháng qua, Adolf Eichmann đi xe buýt từ Olivos đến khu phố giàu có ở Florida của Buenos Aires. Đó là một ngày hè ấm áp và ẩm ướt điển hình vào tháng hai 1957. Y bấm chuông cho xe buýt dừng ở phố Liberty rồi thong thả đi bộ đến một ngôi nhà màu trắng có mái hiên trang nhã được che bóng bởi những cây bạch dương bạc. Willem Sassen, một người Hà Lan ba mươi tám tuổi gầy gò, dẫn Eichmann vào thẳng phòng làm việc của hắn. Vợ hắn thường hay tránh mặt, không thích vị khách lui tới này, trong khi hai cô con gái nhỏ của hắn theo dõi vị khách từ hành lang, nghĩ rằng người đàn ông này, mà cha của chúng phỏng vấn hàng giờ liền đằng sau cánh cửa đóng kín, thật nham hiểm và đáng sợ làm sao.

 Sassen và Eichmann bắt đầu vào việc. Gã Hà Lan đặt micro lên bàn, lắp một cuộn băng mới vào máy ghi âm và tiếp tục đặt câu hỏi về việc Eichmann nhìn nhận vai trò của mình trong Holocaust như thế nào.

Bằng một giọng nghiêm nghị, bị gián đoạn giữa những lần rít thuốc lá, Eichmann trả lời

Tôi muốn mô tả chi tiết hơn về viên chức thận trọng, điều này có thể gây bất lợi cho tôi. Viên chức thận trọng này được một chiến binh cuồng nhiệt tiếp tay vì tự do của nhân dân tôi. Tôi nói lại một lần nữa, con rận cắn bạn không làm phiền tôi, nhưng con rận nằm dưới cổ áo tôi thì có. Điều có ích cho dân tộc tôi là trật tự thánh và luật thánh đối với tôi. Và cuối cùng, tôi phải nói với bạn rằng, tôi không hối tiếc điều gì cả. Tôi không hề ăn chiếc bánh khiêm tốn nào cả. Trong những tháng mà bạn đã ghi lại toàn bộ sự việc, trong thời gian đó bạn đã cố gắng làm mới lại trí nhớ của tôi, rất nhiều thứ đã được làm mới lại… Điều đó quá dễ dàng, và vì quan điểm iện thời, tôi hoàn toàn hợp lý đóng một vai như thể Saul đã biến thành Paul [Tông đồ Saul là người Do thái. Khi nhận lãnh sứ mạng truyền đạo, ngài đã đổi ra tên Latinh là Paul (Phao-lồ): ND]. Nhưng tôi phải nói với bạn rằng tôi không thể làm điều đó, bởi vì tôi chưa sẵn sàng, bởi vì cái sâu thẳm bên trong tôi từ chối nói rằng chúng tôi đã làm sai điều gì đó. Không, tôi phải thành thật nói với bạn rằng nếu trong số 10,3 triệu người Do Thái được Korherr [một nhà thống kê SS] chỉ ra, chúng ta đã giết được 10,3 triệu, thì tôi sẽ hài lòng và tôi sẽ nói rằng được rồi, chúng ta đã tiêu diệt được kẻ thù.

Vì phần lớn những người Do Thái này vẫn còn sống qua trò đùa của số phận, tôi tự nhủ rằng đó là điều số phận đã dự định, và tôi phải phục tùng số phận và mệnh trời. Chúng ta lẽ ra đã hoàn thành nghĩa vụ vì xương máu, vì dân tộc và vì tự do của toàn dân, nếu chúng ta tiêu diệt được tinh thần xảo quyệt nhất của nhân loại ngày nay. Vì không phải như vậy nên tôi sẽ nói với bạn rằng con cái chúng ta sẽ phải đối mặt với nỗi đau đớn và bất hạnh trước sự thất bại của chúng ta, và có thể chúng sẽ nguyền rủa chúng ta.

Eichmann dừng lại, tháo cặp kính ra và lè lưỡi lướt qua hàm răng giả ở hàm trên. Sassen biết rằng bất cứ khi nào Eichmann lo lắng và lảng tránh, môi y sẽ mím lại và dưới mắt trái sẽ hơi giật một chút. Tuy nhiên, trong phiên họp này, y tỏ ra thẳng thắn một cách bất thường, mặc dù theo phong cách lược giản điển hình của mình

Sassen mong muốn kiểu nói chuyện thẳng thắn này và hắn nóng lòng muốn chuyển sang biên tập những cuộc phỏng vấn này thành tiểu sử. Hắn ta đã tiếp cận tạp chí Life về một “câu chuyện thực sự nóng bỏng”, nhưng vì hắn ta không thể tiết lộ danh tính của Eichmann nên người biên tập đã nói với hắn rằng tạp chí không muốn hung thủ với câu chuyện đó. Tuy nhiên, Sassen vẫn kiên trì, tin chắn rằng hắn sẽ có được tin sốt dẻo của cả cuộc đời mình.

Sau chiến tranh, nhà báo người Hà Lan, người từng phục vụ trong quân đoàn SS đặc biệt gồm các phóng viên chiến trường và nhà tuyên truyền, đã trốn sang Argentina cùng gia đình trên một chiếc tàu buồm thuê. Khi đến nơi, hắn ta đã tán tỉnh cựu át chủ bài của Luftwaffe (Không lực Đức) và là bạn thân của Perón là Hans-Ulrich Rudel. Sassen đã viết hồi ký cho Rudel và cũng trở thành cố vấn quan hệ công chúng của tổng thống và là nhà văn cho tờ Der Weg, tạp chí hàng tháng của Đức Quốc xã ở Buenos Aires. Tạp chí được sản xuất ở phía sau một hiệu sách, nơi gặp gỡ của những người Đức Quốc xã chạy trốn và những người đồng tình với họ.

Sassen và Eichmann đã biết nhau được vài năm (nhà báo đã hộ tống Eichmann đến ngôi nhà mới của y ở Tucumán), nhưng kể từ khi Eichmann chuyển về Buenos Aires sau sự phá sản của CAPRI, họ gặp nhau thường xuyên hơn. Trong những buổi uống rượu với những kẻ đào tẩu – dù là ở quán bia ABC, nơi những người phục vụ đập gót chân vào nhau khi đến bàn, hoặc trong những chuyến đi săn cuối tuần lúc nào cũng  trò chuyện về chiến tranh và phụ nữ – Eichmann cay đắng nói về sự kết thúc của chiến tranh và về lòng yêu nước của chính mình. “Trước đây tôi là một người Đức tốt, hôm nay tôi là một người Đức tốt và tôi sẽ chết như một người Đức tốt”, y nói. Lần duy nhất y thể hiện nhiều đam mê là khi nói về việc lập kỷ lục ngay trong Giải pháp Cuối cùng. Một đêm năm 1956, bên chai rượu vang, Sassen đã thuyết phục Eichmann kể lại câu chuyện của mình và thúc giục: “Chúng ta hãy cùng nhau viết một cuốn sách để chống lại sự tuyên truyền của kẻ thù”.

Thế là buổi họp của họ bắt đầu. Eichmann đến nhà hắn hàng tuần. Họ nói chuyện suốt bốn giờ đồng hồ, thường uống vài chai rượu vang đỏ để Sassen nỗ lực giúp người được phỏng vấn thư giãn. Những người Đức Quốc xã khác thỉnh thoảng ngồi tham gia các cuộc phỏng vấn, tò mò muốn biết Eichmann nói gì. Sau mỗi phiên họp, Sassen nhờ một thư ký ghi lại đoạn ghi âm vào một cuộn giấy lớn mà con gái ông, Saskia, dùng dao làm bếp rọc.thành từng trang riêng lẻ.

Biên bản tiết lộ một người đàn ông muốn chứng minh rằng y không làm gì sai trong vai trò là người đứng đầu Khoa IVB4. Y cố gắng nâng cao tầm quan trọng của mình và đặt mình vào hàng ngũ ưu tú của Đức Quốc xã, đồng thời lập luận rằng y cuối cùng không phải chịu trách nhiệm về bất kỳ vụ giết người nào, bởi vì y chỉ tuân theo mệnh lệnh. Y tuyên bố rằng mình không hề căm thù người Do Thái, đồng thời nhắc đến một người bạn Do Thái thời trẻ của mình và rằng y chỉ muốn họ di cư khỏi Đệ tam Đế chế hơn. Tuy nhiên, y cũng đưa ra một luận điểm nhiệt thành về lý do tại sao người Do Thái lại tự chuốc lấy sự hủy diệt. Trong nỗ lực giải quyết những quan điểm đối lập này, Eichmann đã ngốn hết hành giờ thu băng và hết trang này đến trang khác chứa đầy những đoạn ghi chép được đánh máy gọn gàng. Nhiều đoạn cảm thấy ớn lạnh. Y mô tả cách y thực hiện nhiệm vụ của mình: “Tôi ngồi vào bàn làm việc và làm công việc của mình. Công việc của tôi là bắt những kẻ thù Do Thái của chúng ta như bắt cá mắc vào lưới và vận chuyển chúng đến đích cuối cùng.”

Y giải thích cách mình thuyết phục những người trong hệ thống cấp bậc của Đức Quốc xã làm theo phương pháp lừa dối của y: “Ví dụ ở Warsaw [liên quan đến cuộc nổi dậy ở khu ổ chuột đẫm máu] chúng tôi xử sự giống như một người bán hàng lưu động bán một mặt hàng dễ dàng hơn bằng cách hiển thị một phần quảng cáo đặc biệt ” Về hoạt động của mình ở Hà Lan, y nói: “Tôi đã gửi xe chở hàng của mình đến Amsterdam và hầu hết trong số 140.000 người Do Thái Hà Lan đã được đưa đến các phòng hơi ngạt ở Bergen-Belsen, Sobibor và Auschwitz… Nó đã diễn ra thật đẹp!”

Khi Eichmann đọc bản ghi, ông không hài lòng với kết quả này và viết nguệch ngoạc hàng trăm nhận xét và chỉnh sửa bên lề. Y rất muốn cuốn hồi ký của mình biện minh cho những hoạt động trong quá khứ của mình. Y đang thua trận, nhưng đầu hàng sự thật có nghĩa là phải đối mặt với thực tế và cảm giác tội lỗi về những gì y đã làm. Y tiếp tục các cuộc phỏng vấn từ chủ nhật này đến chủ nhật khác. Một buổi chiều, y than thở rằng lẽ ra y sẽ vui vẻ trải qua những ngày còn lại với tư cách cảnh sát trưởng Linz nếu chiến tranh diễn ra theo một hướng khác. Môi y nhếch lên thành một nụ cười khi nghĩ đến điều đó. Sassen lưu ý từng chi tiết.

Trở lại khu vực tồi tàn của Olivos sau cuộc gặp với Sassen, Eichmann nhận ra rằng mình đã cách xa vị trí được tôn trọng và nổi bật mà y cho rằng mình xứng đáng có được. Y thuê căn nhà khiêm tốn của mình từ một chủ nhà Do Thái, và tệ hơn, ít nhất theo quan điểm của y, người ký hợp đồng thuê nhà của y là Herbert Kuhlmann. Eichmann đã cho chỉ huy sư đoàn thiết giáp vay tiền để thực hiện chuyến hành trình tới Argentina. Kể từ đó, Kuhlmann đã tích lũy được khối tài sản khổng lồ trong kinh doanh và sống ở khu phố sang trọng Palermo Chico, dãy đại sứ quán ở Buenos Aires. Eichmann dã cần phải đi đến chỗ  ông ta để có được một hợp đồng thuê nhà.

 Kuhlmann không phải là cựu Đức Quốc xã duy nhất trở nên giàu có ở Buenos Aires, sống trong một dinh thự nguy nga và đạt được địa vị xã hội nổi bật trong thành phố. Josef Mengele và nhiều người khác cũng đã phất lên, ngay cả sau khi mất đi ân nhân và người bảo vệ chính Juan Perón do cuộc đảo chính quân sự vào tháng 9 năm 1955. Sự thành công của những người bạn Đức Quốc xã của Eichmann đã giáng một đòn mạnh vào lòng tự hào của y, và y tin rằng hẳn họ đã chạy quanh thị trấn và tuyên bố, “Hãy cẩn thận với Klement. Trên thực tế, anh ta chính là con lợn Eichmann đó.”

Khi Eichmann mất việc vào mùa xuân năm 1953, y chuyển gia đình tới Buenos Aires. Mọi nỗ lực của y nhằm cải thiện vị trí của mình đều kết thúc một cách tồi tệ. Đầu tiên, y bắt đầu công việc giặt giũ với một số người Đức khác. Các đối thủ cạnh tranh người Hoa kiều đã loại bỏ họ. Tiếp theo, y đầu tư vào một cửa hàng dệt may. Công việc đó cũng bị phá sản, khiến y trắng tay. Sau đó, y nhận công việc được trả lương theo giờ là quản lý vận tải cho một nhà cung cấp thiết bị vệ sinh, nhưng y sớm bị cho thôi việc. Sau đó, y cùng với một số họ hàng xa trông coi một trang trại gà, cách thành phố bốn mươi dặm về phía bắc, nơi cũng nuôi thỏ giống angora.

Công việc kinh doanh này cũng bị phá sản và Eichmann quay trở lại Buenos Aires để nhận một công việc tầm thường tại một kho thiết bị thuộc sở hữu của một cựu Đức Quốc xã. Ngày sinh đứa con trai thứ tư của ông, Ricardo Francisco, ngay sau khi họ chuyển đến từ Tucumán là nốt nhạc vui tươi nhất trong thời điểm thất bại này. Cậu bé được đặt theo tên của vị linh mục dòng Phanxicô, người đã giúp đỡ Eichmann ở Genoa.

Eichmann là một người sống nội tâm, trầm lặng ở Olivos. Y khom lưng bước về phía trước, hiếm khi nói nhiều hơn một vài từ bằng tiếng Tây Ban Nha với giọng nặng nề với những người hàng xóm. Y thường xuyên cãi vã với vợ, và việc bà  liên tục đọc Kinh thánh và hát thánh ca khiến y nổi giận đến phát điên. Một đêm nọ, y giật lấy cuốn Kinh thánh từ tay bà và xé nó làm đôi trước khi lao đi. Y cũng không hài lòng với ba đứa con trai lớn của mình. Bất chấp những bài giảng của ông về kỷ luật và sự cần thiết phải có mục đích, y cho rằng chúng thô lỗ và thiếu tính ham hiểu biết.

Klaus thích cưỡi ngựa đi giữa Buenos Aires và Tucumán để săn báo hơn là học tập, còn Horst thì đặt mục tiêu gia nhập đội tàu buôn hàng hải.

Mong muốn duy nhất của Eichmann đối với chúng là chúng không trở thành binh lính hay tham gia vào chính trị. Y khuyên chúng sẽ khá hơn nếu làm việc như những người lao động đơn giản. và không nhìn thấy cũng như không nói đến chiến tranh. Thật không may cho Eichmann, niềm tin của chính y đã lây nhiễm sang các con trai ông, và chúng gần như không cẩn thận như cha chúng mong muốn trong việc chia sẻ những niềm tin ấy với người khác.

___

Ở Coronel Suárez, một ngôi làng ở Pampas cách Buenos Aires vài trăm dặm về phía tây nam, gia đình Hermann tận hưởng cuộc sống yên bình hơn nhiều so với cuộc sống mà họ vừa bỏ lại ở Olivos. Lothar đã bắt đầu hành nghề luật mới, chủ yếu giúp người lao động nộp đơn xin trợ cấp hưu trí. Sylvia từng hy vọng được học đại học ở Hoa Kỳ, nhưng hiện tại cô vẫn sống với bố mẹ, giúp đỡ họ nhiều nhất có thể.

 Một ngày vào tháng 4 năm 1957, Sylvia đang đọc tờ báo Argentinisches Tageblatt cho cha mình nghe thì cô tình cờ đọc được một bài báo về một phiên tòa xét xử tội ác chiến tranh ở Frankfurt. Một trong những cá nhân được nhắc đến vẫn chưa bị bắt là sĩ quan SS chịu trách nhiệm giám sát vụ giết người hàng loạt, Adolf Eichmann.

Cô ngừng đọc và nhìn lên. Ngay lập tức, Lothar Hermann nhớ lại bữa tối vài tháng trước khi Nick Eichmann nói chuyện cởi mở về việc bố mình đã phục vụ tốt cho nước Đức và nói rằng lẽ ra người Do Thái phải bị tiêu diệt.

Sylvia đặt tờ báo xuống. Cô nói với bố rằng Nick chưa bao giờ nói nhiều về gia đình anh, chỉ nói rằng mẹ anh đã tái hôn sau chiến tranh. Cô thậm chí còn không biết cha anh ta còn sống hay không, mặc dù Nick đã đề cập rằng ông từng là sĩ quan cấp cao của Wehrmacht, người đã đưa cả gia đình đi khắp châu Âu, bao gồm cả thời gian ở lại Ba Lan.

Cô chưa bao giờ được mời đến nhà bạn trai và thậm chí bây giờ cô vẫn viết thư cho anh qua một người bạn chung vì anh không cho cô biết địa chỉ của mình.

Lothar Hermann biết rằng nhiều cựu thành viên Đức Quốc xã đã đến Argentina sau thất bại của Đức. Dựa trên những nhận xét của Nick về sự phục vụ của bố mình và người Do Thái, Lothar chắc chắn rằng anh là con trai của một tội phạm chiến tranh. Việc Nick chưa bao giờ nói cho Sylvia biết nơi anh sống càng củng cố niềm tin của ông

Lothar biết mình phải bảo ai đó làm điều gì đó. Nếu ông ta liên lạc với đại sứ quán Đức ở Buenos Aires, ông tin chắc họ sẽ cảnh báo Eichmann. Nơi này tràn ngập những người vẫn coi trọng Hitler nhất. Thay vào đó, Hermann quyết định viết một lá thư cho các công tố viên Frankfurt được đề cập trong bài báo. Ông ta nói với họ mình tin Adolf Eichmann đang sống ở Buenos Aires cùng vợ và các con trai.

Vài tuần sau ở Frankfurt, Fritz Bauer nhận được lá thư. Một công tố viên bang đã chuyển nó cho ông, biết rõ mối quan tâm của ông trong việc theo đuổi tội phạm chiến tranh .

Lothar Hermann không thể tìm được người tiếp nhận nào tốt hơn những gì ông muốn truyền tải. Bauer, một người đàn ông có hàm dưới xệ, khuôn mặt tròn rộng và thân hình rắn chắc, từng là tổng chưởng lý bang Hesse và là con chó bulgie của hệ thống tòa án Tây Đức. Nhiều luật gia nhận thấy ông ta là một thế lực đáng nể, đặc biệt là những người từng là thành viên trung thành của Đảng Quốc xã và những người chống lại nỗ lực truy tố những tên Đức Quốc xã đã phạm tội tàn bạo trong chiến tranh.

Sinh ra ở Stuttgart năm 1903, là con trai của một nhà buôn dệt may người Do Thái, Bauer bắt đầu học luật ở tuổi 18, nhận bằng tiến sĩ ở tuổi 22 và trở thành thẩm phán quận trẻ nhất nước Đức ở tuổi 26. Ngay từ những ngày đầu này, triết lý luật cơ bản của ông đã tập trung vào trách nhiệm của luật gia trong vai trò là người bảo vệ hiến pháp chống lại “khuynh hướng bẩm sinh của nhà nước đối với nhà nước cảnh sát”. Khi Đức Quốc xã nắm quyền vào năm 1933, chính phủ mới đã cách chức ông vì ông là người Do Thái. Vài tháng sau, Gestapo giam ông vào trại tập trung vì các hoạt động của ông trong Đảng Dân chủ Xã hội. Được thả chín tháng sau, ông  trốn sang Đan Mạch, nơi ông sống cho đến khi người Đức chiếm đóng đất nước vào năm 1940. Sau một thời gian ở tù khác, Bauer lẩn trốn sang Thụy Điển cùng gia đình trên một chiếc thuyền đánh cá. Ông đã dành phần còn lại của cuộc chiến để xuất bản một tạp chí Dân chủ Xã hội cùng với thủ tướng Tây Đức tương lai Willy Brandt và xem xét các phương án hợp pháp để trừng phạt Đức Quốc xã vì tội ác của họ.

Khi chiến tranh kết thúc, Bauer ngần ngại trở về quê hương. Ông đã kết hôn với một phụ nữ Đan Mạch và không thích ý nghĩ phải sống ở một đất nước đã hỗ trợ người như Hitler. Nhưng sau khi hiến pháp Tây Đức được thành lập, ông cảm thấy rằng nhiệm vụ của mình là giúp thúc đẩy nền dân chủ và chống lại bất kỳ sự trỗi dậy nào của chủ nghĩa toàn trị trong tương lai. Ông cũng tin rằng việc chấp nhận quá khứ là điều cần thiết để đạt được mục tiêu này.

Khi trở về Đức, Bauer được bổ nhiệm làm tổng chưởng lý khu vực. Ông nhanh chóng tạo dựng được tên tuổi của mình khi theo đuổi cáo buộc tội vu khống của Otto Remer, một chính trị gia cánh hữu, kẻ đã gán nhãn hiệu cho những người đã âm mưu ám sát Hitler vào tháng 7 năm 1944 là “những kẻ phản bội đất nước” (Remer đã giúp phá vỡ âm mưu.) Bauer đã thắng kiện, đưa ra quan điểm của mình rằng việc chống lại chính quyền là nghĩa vụ của một công dân có trách nhiệm. Vài năm sau, ông trở thành tổng chưởng lý của Hesse, nơi ông tích cực truy tố các vụ án tội phạm chiến tranh của Đức Quốc xã. Vào tháng 12 năm 1956, ông nộp lệnh bắt giữ Adolf Eichmann và 12 người khác với tội danh giết người và đồng lõa với tội giết người.

Sau khi đọc lá thư của Lothar Hermann, Bauer nhận ra rằng ông đã có trong tay một bí quyết chắc chắn về vị trí của một trong những kiến ​​trúc sư của Giải pháp Cuối cùng. Ông không có ý định trì hoãn. Ông giao cho công tố viên cấp cao của mình thu thập càng nhiều thông tin càng tốt về Eichmann, bao gồm các hoạt động chiến tranh, mô tả ngoại hình, các bức ảnh, nơi ở được biết cuối cùng (của cả và gia đình y) – bất cứ điều gì có thể giúp nguồn tin người Argentina này xác định chính xác. Bauer sau đó gửi thông tin này cho Hermann ở Coronel Suárez, cùng với yêu cầu ông ta tìm địa chỉ của cá nhân liên quan. Đồng thời, Bauer đã cố gắng thuyết phục Interpol bắt đầu một cuộc tìm kiếm quốc tế đối với Eichmann.

Tiến sĩ Fritz Bauer, tổng chưởng lý bang Hesse, Tây Đức

____

Mặc chiếc váy màu xanh lam, Sylvia Hermann bước xuống Phố Chacabuco, một trong những khu vực nghèo hơn ở Olivos. Sau chuyến tàu kéo dài mười tiếng đồng hồ từ Coronel Suárez cùng với cha mình, cô đã bắt chuyến xe buýt len ​​lỏi qua khu phố, hy vọng gặp được Nick và tìm hiểu xem anh sống ở đâu. Việc này không thành công, nhưng cô đã gặp được một người bạn của mình, vốn biết chỗ ở của anh ta. Cô kiểm tra các con số ở mỗi ngôi nhà cho đến khi đạt đến con số 4261.

Ngôi nhà màu trắng cao tầng có hàng rào thấp bao quanh là điển hình của khu vực. Nó chỉ vài căn phòng và có mái nghiêng bằng đất nung. Cô đi qua cổng và gõ cửa trước. Trong khi chờ đợi người trả lời, cô nhận thấy ai đó sau tấm rèm. Một vài khoảnh khắc trôi qua.

Cha của Sylvia đã nhận được một lá thư từ Fritz Bauer kèm theo một bức ảnh mờ của Adolf Eichmann, cùng với mô tả về y và thông tin chi tiết về gia đình y. Tên và tuổi của Nick và em trai Dieter, người mà Sylvia cũng đã gặp, trùng khớp với sự mô tả. Cô và cha cô chắc chắn rằng họ là con trai của Eichmann. Bây giờ câu hỏi đặt ra là liệu cha của họ có còn sống và ở chung nhà với họ hay không.

Sylvia đã bước tới cửa mà không có phương tiện tự vệ. Sẽ không có ai giúp đỡ cô nếu mục đích của cô bị lộ. Adolf Eichmann rõ ràng là một kẻ giết người, và nếu thực sự y đang lẩn trốn ở Buenos Aires thì y đã phải cố gắng rất nhiều để không bị phát hiện. Sylvia cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể khi chờ đợi người trả lời.

Một người phụ nữ thấp, mập mạp bế đứa trẻ mới biết đi ra mở cửa. Sylvia giới thiệu mình  là bạn của Nick. Người phụ nữ nói rằng bà là mẹ của anh và thận trọng chào đón Sylvia vào trong, hỏi cô có muốn uống cà phê và ăn bánh ngọt không.

Vâng, Sylvia nói và cảm ơn bà ấy.  Cô mỉm cười với Dieter, người mà cô nhìn thấy ở phía bên kia phòng. “Nick có nhà không?” cô ấy hỏi.

“Không, anh ấy đã rời đi cách đây một giờ,” Dieter trả lời, ngạc nhiên khi gặp cô.

Khi cô ngồi xuống bàn, một người đàn ông đeo kính bước vào phòng. Ông ấy ở độ tuổi sáu mươi, bằng tuổi Adolf Eichmann. Ông bước đi với đầu hơi cúi về phía trước, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó trên mặt đất

“Chào buổi chiều,” Sylvia nói.

Ông ta hơi cúi đầu và nói bằng tiếng Đức, “Rất vui được gặp cô, cô gái trẻ.”

“Ông có phải là ông Eichmann không?” Cô dũng cảm hỏi.

Ông ấy không trả lời.

“Ông có phải là bố của Nick không?”

Ông ấy do dự trước khi nói một cách gay gắt, “Không. … Tôi là chú của nó.” Giọng điệu gay gắt của ông khớp với những gì cô đã đọc trong thư của Bauer, nhưng bức ảnh Bauer cung cấp là của một người đàn ông trẻ hơn nhiều và quá mờ để cô có thể chắc chắn đây có phải là Adolf Eichmann hay không.

Với vẻ lo lắng, Sylvia bắt đầu kể về việc cô vừa mới tốt nghiệp trung học và dự định học ngoại ngữ ở trường đại học. Cô hỏi người đàn ông rằng ông nói tiếng Anh hay tiếng Pháp, và ông ta thừa nhận rằng mình biết một vài từ tiếng Pháp từ thời còn ở Bỉ và Pháp trong chiến tranh. Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc nhưng ông lại trở nên dễ chịu hơn với cô. Trước khi Vera mang cà phê vào, Nick bước qua cửa. Ngạc nhiên khi nhìn thấy Sylvia trong phòng khách, anh buột miệng nói: “Ai cho em địa chỉ của anh? Ai nói em có thể ghé thăm anh?”

Cô trả lời rằng một số người bạn chung đã cho cô địa chỉ của anh và cô chỉ muốn gặp anh khi cô ở Buenos Aires. “Em đã làm gì sai sao?” cô ấy hỏi.

Ông già nói mọi thứ đều khá ổn và cô ấy được chào đón ở đây Nick im lặng. Sylvia sau đó nói rằng mình phải đi và cô ấy hy vọng sẽ sớm quay lại để thăm lâu hơn. Có một khoảnh khắc im lặng khó xử khi người đàn ông lớn tuổi đi cùng cô ra cửa.

“Cảm ơn bố,” Nick nói. “Con sẽ đưa Sylvia tới xe buýt.”

Khi họ đi bộ xuống phố về phía bến xe buýt, Sylvia nói rằng cô rất vui được gặp gia đình anh nhưng hỏi tại sao anh lại gọi chú mình là bố. Nick bác b câu hỏi, nói rằng đó chỉ là dấu hiệu của sự tôn trọng. Tại nhà ga, cô nói lời tạm biệt và nói với anh rằng cô có thể tự tìm đường đến gặp cha mình. Nick càng đi xa cô, cô càng cảm thấy an toàn hơn.

Khi gặp lại bố, cô kể lại mọi chuyện đã xảy ra. Họ thấy rõ rằng người đàn ông ở ngôi nhà là cha của Nick Eichmann và, với nhiều chi tiết trùng khớp khác, không ai khác chính là tên tội phạm chiến tranh Đức Quốc xã đang bị săn lùng Adolf Eichmann.


Bình luận về bài viết này