Khi trung quốc tấn công- Lời cảnh báo với nước Mỹ (Bài 12)

CHƯƠNG 12 : CHIẾN TRANH TÀI CHÍNH: LÀM SUY YẾU ĐỒNG ĐÔ-LA MỸ

Đại tá Grant Newsham

Trần Quang Nghĩa dịch

Các hành động chiến tranh chính trị của Bắc Kinh chống lại Hoa Kỳ đã đạt được thắng lợi trên nhiều mặt, kể cả kinh tế, như chúng ta vừa thấy. Nhưng đây là tin tốt. Trung Quốc vẫn có một bất lợi – thực tế là một gót chân Achilles rất lớn – trong cuộc đối đầu với Mỹ.

Có phải Quân đội Giải phóng Nhân dân thiếu kinh nghiệm chiến đấu?

Hay các tàu ngầm của Hải quân Trung Quốc quá ồn ào và dễ bị theo dõi? Có thể đó là tính dễ vỡ cố hữu trong bất kỳ chế độ độc tài đảng trị tàn độc nào? Có lẽ thảm họa nhân khẩu học đang ập đến do chính sách một con của Đảng Cộng sản Trung Quốc? Hoặc có thể là mối đe dọa về lệnh cấm vận của Hoa Kỳ đối với xuất khẩu công nghệ sang Trung Quốc?

Đây đều là những vấn đề nghiêm trọng đối với Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, và chúng ta sẽ tìm hiểu cách tận dụng chúng để tự vệ.

Nhưng trên thực tế, thách thức lớn nhất của Trung Quốc là vấn đề về giấy tờ—đó là đồng tiền của Trung Quốc, đồng yuan (Nhân dân tệ), còn được gọi theo quy ước là đồng renminbi (Viết tắt RMB).

Cụ thể, đồng nhân dân tệ không được tự do chuyển đổi. Nói cách khác, nó không hữu ích lắm bên ngoài Trung Quốc. Vì vậy, đối với hầu hết mọi thứ mà CHND Trung Hoa cần mua từ nước ngoài, họ phải thanh toán bằng đô la Mỹ, euro, yên, đồng franc Thụy Sĩ hoặc một số loại tiền chuyển đổi khác.

Tiền tệ chuyển đổi là gì? Nói một cách đơn giản, bạn có thể mua hoặc bán bất kỳ số lượng nào bạn muốn trên thị trường tiền tệ bất kỳ lúc nào mà không cần sự cho phép của bất kỳ cơ quan quản lý tiền tệ nào.

Điểm mấu chốt – và bài kiểm tra cuối cùng – là bạn có thể mang nó đến một nơi khác ngoài quốc gia phát hành tiền và mọi người sẽ chấp nhận nó thay vì yêu cầu bạn đổi nó thành đô la Mỹ.

Chấp nhận đồng nhân dân tệ của Trung Quốc để thanh toán—ví dụ, của một ngôi nhà ở Los Angeles – người bán sẽ thấy khó đổi số tiền nhận được bằng đô la Mỹ hoặc tiền tệ tương tự. Giữ nhân dân tệ chỉ cách vài bước là giữ tiền âm phủ.

Một cách khác để nghĩ về điều này là xem xét kịch bản tại lễ hội trường học. Bạn có thể sử dụng nó để cưỡi ngựa, chơi trò chơi hoặc mua bỏng ngô. Nhưng rời khỏi sân trường và đi đến 7-11 (chuỗi cửa hàng tiện lợi) gần nhất, và nhân viên thu ngân chỉ muốn nhận tiền thật.

Năm 2005, quan chức Trung Quốc Bạc Hy Lai nhận xét rằng nếu Trung Quốc muốn mua một chiếc máy bay, Trung Quốc phải bán tám trăm triệu áo phông để mua một chiếc Airbus A380.

Bạc đang nói về một chiếc Airbus, nhưng ý tưởng tương tự cũng áp dụng cho quặng sắt mà Trung Quốc mua từ Australia để đóng các tàu Hải quân cho QGPNDTQ. Mua những thứ nó cần từ nước ngoài, CHNDTQ phải kiếm được ngoại hối hoặc có được nó bằng một số cách khác.

Không có gì ngạc nhiên khi Đảng Cộng sản Trung Quốc đang cố gắng hết sức để thay thế đồng đô la Mỹ bằng Nhân dân tệ, để trở thành đồng tiền dự trữ của thế giới—đồng tiền được phần lớn thế giới sử dụng cho thương mại và tài chính quốc tế.

Đây là lý do tại sao CHNDTQ cố gắng hết sức để quảng cáo về đồng tiền của mình—và ra sức khiến các quốc gia khác chấp nhận nó. Một khi điều đó xảy ra, sẽ không có vấn đề gì nếu Hoa Kỳ đe dọa cắt đứt quyền tiếp cận với đô la Mỹ, hoặc thậm chí nếu nó cắt đứt dòng chảy của đô la.

Ở một số khía cạnh, đồng đô la Mỹ là tốt nhất, nếu không muốn nói là lâu dài nhất, công cụ mạnh mẽ để gây áp lực chống lại Bắc Kinh. Vậy mà chính quyền Biden và các chính quyền trước đó (với sự hỗ trợ của quốc hội) đã cố gắng hết sức để hạ giá tiền tệ.

Nếu chế độ Trung Quốc đạt được đủ tiến bộ trên mặt trận này, Hoa Kỳ thậm chí sẽ không thể tài trợ cho quốc phòng của chính mình.

Bắc Kinh cũng vui mừng khi thấy Hoa Kỳ xử lý tài chính của mình theo cách mang tiếng xấu cho những thủy thủ say xỉn [Tổng thống Reagon có lần tuyên bố chính quyền Mỹ tiêu tiền như một thủy thủ say xỉn.]. Trung Quốc không ngại giúp đỡ chính phủ Hoa Kỳ về việc này.

Để hiểu hành vi của người Trung Quốc và mục tiêu khi nói đến chiến tranh tài chính, chúng ta hãy xem xét tình thế tiến thoái lưỡng nan về ngoại hối của Trung Quốc chi tiết hơn.

Tiến thoái lưỡng nan ngoại hối

Đây là vấn đề của Tập Cận Bình: như đã giải thích, bất cứ thứ gì Trung Quốc cần từ nước ngoài – thực phẩm, dầu mỏ, quặng sắt và công nghệ – đều cần đến đô la, mặc dù đồng euro, đồng yên và đồng bảng Anh có thể chuyển đổi được.

Và đó chỉ là đối với các nhu yếu phẩm nhập khẩu. Tham vọng toàn cầu của Trung Quốc cũng đòi hỏi phải có đồng tiền chuyển đổi. Vì vậy, để tài trợ cho các dự án Vành đai và Con đường, mua công nghệ và công ty nước ngoài, hoặc thậm chí để mua nước ngoài (hoặc các nhà lãnh đạo của họ), Bắc Kinh phải trả bằng loại tiền mà ai đó sẽ chấp nhận.

Điều tương tự cũng xảy ra đối với việc điều hành các đại sứ quán của CHNDTQ, thanh toán trái phiếu bằng đô la hoặc trang trải các khoản nợ của các nhà tài phiệt vay vốn quá mức. Các giáo sư Harvard ký hợp đồng ngầm với Chương trình Ngàn Nhân tài của Trung Quốc yêu cầu thanh toán bằng đô la và chắc chắn không phải là “nhân dân tệ duyên hải” được cho là có thể chuyển đổi được. (“Nhân dân tệ duyên hải” là một loại nhân dân tệ thân thiện với người nước ngoài, ký hiệu quốc tế là CNH) nhưng không ai bị lừa cả.

Đừng quên rằng nền kinh tế nội địa của Trung Quốc phải đối mặt với những vấn đề giống như bất kỳ nền kinh tế nào—ngay cả khi một số người phương Tây nghĩ rằng Trung Quốc được miễn trừ vì ĐCSTQ chịu trả giá nhỏ hôm nay để tính kế lâu dài và sở hữu trí tuệ của Phương Đông.

Khi mọi người không làm việc, các cửa hàng và nhà máy đóng cửa, điều đó gây ra nhiều rắc rối ở Trung Quốc cũng như ở Hoa Kỳ.

Chính quyền Trung Quốc có thể in nhân dân tệ, giảm yêu cầu dự trữ ngân hàng, cung ứng trợ cấp, hạ thấp lãi suất, ra lệnh hoãn trả nợ, và những thứ tương tự. Nhưng ngay cả khi Bắc Kinh cho đi tiền, họ vẫn phải lo lắng về thất nghiệp, lạm phát (quá nhiều tiền đuổi theo quá ít hàng hóa), và quá nhiều nợ ở tất cả các cấp, từ cá nhân đến chính quyền trung ương.

Nếu điều này vượt khỏi tầm kiểm soát, mọi người sẽ mất niềm tin vào nền kinh tế, đồng nghĩa với việc mất niềm tin vào sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc và chính chế độ.

Mất niềm tin vào Đảng, và tình trạng bất ổn công cộng có thể xảy ra. Trong vài năm gần đây, sự bất mãn đó đã được khơi dậy bởi tính tàn bạo, bất lương và sự kém cỏi trong phản ứng của ĐCSTQ đối với sự bùng phát vi rút Vũ Hán và hơn thế nữa, bao gồm cả sự bùng nổ của thị trường bất động sản trong nước.

Thế là đủ tệ rồi. Nhưng không có đồng tiền chuyển đổi thì còn tệ hơn. Bắc Kinh không thể chỉ in đô la hoặc euro (ít nhất là về mặt pháp lý). Nó phải kiếm được chúng. Vậy làm thế nào để Trung Quốc kiếm được ngoại hối (FX)?

Các phương cách chính: Nó phải xuất khẩu sản phẩm và được thanh toán bằng tiền chuyển đổi. Hoặc nó thu hút vốn đầu tư trực tiếp từ nước ngoài khi người nước ngoài đổ tiền (đồng tiền chuyển đổi) vào trong nước để đầu tư hoặc thành lập doanh nghiệp. Trong số đã giúp Trung Quốc cả hai mặt là Apple, Nike, Boeing, General Electric, Volkswagen, Dell Computer, và Microsoft, và một danh sách rất dài những người khác.

Bắc Kinh cũng giả vờ rằng họ vẫn là một quốc gia đang phát triển – đủ điều kiện để được đối xử ưu đãi và nhận hỗ trợ tài chính tương đương từ các quốc gia và tổ chức quốc tế khác.

Các phương thức kiếm ngoại hối khác bao gồm mua các công ty nước ngoài hoặc thành lập doanh nghiệp ở nước ngoài và được thanh toán bằng tiền chuyển đổi. Những điều này có vẻ như đôi bên cùng có lợi, nhưng nhiều doanh nhân Trung Quốc kiếm được đô la ở nước ngoài rất muốn giữ tiền của họ ra khỏi Trung Quốc và ngoài tầm tay của ĐCSTQ.

Vì vậy, người ta thấy vấn đề của Tập Cận Bình: nếu Trung Quốc không xuất khẩu, thì không kiếm được đô la (hoặc tiền thật khác). Và nếu CHNDTQ có vẻ hỗn loạn, thù hận hoặc dễ xảy ra các thảm họa sinh học trong tương lai, các doanh nghiệp nước ngoài sẽ rời đi, toàn bộ hoặc một phần. Hoặc họ sẽ tránh đầu tư vào Trung Quốc trong tương lai.

Tất cả những điều này cộng lại – và Bắc Kinh không còn đủ ngoại hối để mua những gì họ cần – hoặc để làm những gì họ muốn.

Điều này thực sự làm cho các cuộc đàn áp hà khắc trong chương trình Zero-COVID ở Trung Quốc và Hồng Kông giống như một hành động tự làm hại kinh tế của ĐCSTQ. Các nhà lãnh đạo doanh nghiệp nước ngoài có thể bỏ qua bất kỳ hành vi sỉ nhục hoặc hành động tàn bạo nào của ĐCSTQ, nhưng đối với một số, như Apple, Zero-COVID là một điều quá mức khó chấp nhận.

Quá ít ngoại hối

Nhưng không phải QGPNDTQ có nhiều ngoại hối sao?

Không, nó không có. 3 nghìn tỷ đô la ngoại hối mà Bắc Kinh nắm giữ không nhiều. Nó từng có 4 nghìn tỷ đô la, nhưng nó đã thổi bay một nghìn tỷ chỉ sau một đêm vào năm 2015 khi thị trường chứng khoán Trung Quốc – sử dụng thuật ngữ “thị trường” một cách lỏng lẻo – sụp đổ. Thêm một thảm họa như vậy nữa và tấm đệm ngoại hối của Trung Quốc sẽ biến mất.

Luôn có những dấu hiệu cho thấy Bắc Kinh có quá ít ngoại hối.

Ví dụ, công dân Trung Quốc chỉ có thể đem ra nước ngoài hợp pháp số tiền tương đương 50.000 đô la Mỹ một năm. Giới hạn hối đoái không có gì đáng ngạc nhiên vì việc di chuyển của cải của người Trung Quốc ra khỏi đất nước – bởi móc ngoặc hoặc gian lận – đã là một môn thể thao quốc gia ở Trung Quốc trong ba mươi năm qua. Nếu Bắc Kinh dỡ bỏ kiểm soát ngoại hối, kho ngoại hối của Trung Quốc sẽ sớm cạn kiệt.

Thậm chí, hay nói đúng hơn, đặc biệt là khi giới cầm quyền đang dẫn đầu trong việc cố gắng chuyển tiền của họ ra khỏi Trung Quốc. Thật vậy, sẽ có ích nếu một trăm nhà lãnh đạo hàng đầu của Đảng bán bất động sản ở nước ngoài, rút ​​sạch tài khoản ngân hàng của họ và mang tất cả về nước.

Người ta ước tính rằng người Trung Quốc có 20 nghìn tỷ đô la cất giấu ở nước ngoài, nơi mà ĐCSTQ không thể lấy được.

Một đặc điểm đáng chú ý của Sáng kiến ​​Vành đai và Con đường của CHNDTQ và Ngân hàng Đầu tư Cơ sở Hạ tầng Châu Á là những nỗ lực của Bắc Kinh để có các quốc gia khác cung cấp tài trợ – không thật đúng là điều mà một quốc gia có ngoại hối dồi dào sẽ làm.

Hơn nữa, các công ty nước ngoài tại CHNDTQ không thể đổi thu nhập của họ thành đô la mà không có sự cho phép của chính phủ – Cục Quản lý Ngoại hối Nhà nước Trung Quốc (SAFE) – một điểm thường bị bỏ qua bởi những người lẽ ra phải biết rõ hơn.

Tất cả tiền tệ đi vào Trung Quốc đều đi qua SAFE, nơi nó được chuyển thành nhân dân tệ. Và tất cả nhân dân tệ ra khỏi Trung Quốc cũng đi qua SAFE, nơi nó được chuyển thành ngoại tệ. SAFE quyết định ai nhận được gì.

Như một doanh nhân người Mỹ với bốn thập niên ở thị trường Trung Quốc lưu ý với tôi, “Trung Quốc gần như không có sẵn nhóm ngoại hối để kiếm lời nếu 50% cộng đồng đầu tư nước ngoài muốn thu tiền từ các khoản đầu tư của họ vào năm 2020. Miễn là tiền tệ của Trung Quốc là một loại tiền tệ được kiểm soát và không tự do chuyển đổi, đầu tư vào Trung Quốc đang góp phần vào kế hoạch Ponzi [Ponzi  là một mô hình mang tính chất đa cấp lừa đảo, dùng vốn người góp lượt sau để trả lãi cho người trước]”

Thật vậy, không có gì lạ khi một công ty nước ngoài bị từ chối cấp phép chuyển tiền của họ ra khỏi Trung Quốc (ít nhất là bằng loại tiền mà công ty muốn).

Về lý thuyết, Bắc Kinh phải đưa ra một số lựa chọn khó khăn. ĐCSTQ có thể có lực lượng tên lửa và hải quân lớn nhất thế giới hoặc một chuỗi căn cứ trên khắp thế giới hoặc các dự án Vành đai và Con đường gây thất thoát tiền bạc hoặc một hệ thống chăm sóc sức khỏe đẳng cấp thế giới và nhà vệ sinh xả nước cho năm trăm triệu công dân hiện đang thiếu chúng. Hoặc nó có thể làm gì đó với năm trăm triệu người Trung Quốc đang sống với năm đô la một ngày.

“Bắc Kinh giả vờ giàu có hơn thực tế”, một nhà phân tích Trung Quốc lâu năm bình luận. “Họ đang đi theo lộ trình hãy-giả-vờ-cho-đến-khi-giàu có- thực sự. GDP của Trung Quốc đơn giản là không hỗ trợ toàn bộ các dự án to lớn mà họ đã cam kết thực hiện.”

“Họ không thể chu toàn tất cả cùng một lúc,” nhà phân tích giải thích, “và đó là điều họ cố gắng thực hiện dựa trên lý thuyết rằng mọi thứ sẽ tự giải quyết khi họ thống trị thế giới. Họ đang đi trên sợi chỉ mành, và vi rút Vũ Hán thật tốn hao khủng khiếp.” Và chính sách Zero-COVID làm gián đoạn nền kinh tế đang khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.

Khi bạn không xuất khẩu, bạn sẽ không kiếm được tiền. Và khi các công ty nước ngoài cuối cùng cũng phải suy nghĩ lại, thì đó lại càng là lý do để lo lắng về dòng chảy ngoại hối.

Mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn rất nhiều đối với Đảng Cộng sản Trung Quốc trên mặt trận ngoại hối, và ĐCSTQ sẽ buộc phải thay đổi hành vi của mình để có kết quả tốt đẹp hơn, nếu không có sự giúp đỡ lâu dài từ một nguồn tài chính không chắc chắn.

Đầu tiên, các công ty tài chính phương Tây đang đổ xô đổ tiền – ít nhất là tiền của người khác – vào Trung Quốc, và đã như vậy trong nhiều thập kỷ.

Một vài ví dụ gần đây cho thấy việc đó hoạt động như thế nào.

Đầu năm 2019, trước khi vi rút Vũ Hán tấn công, Morgan Stanley Capital International (MSCI) đã tăng tỷ trọng cổ phiếu Trung Quốc. Hàng chục tỷ đô la tiền nước ngoài – tiền tệ có thể chuyển đổi – đã chảy vào kho bạc của CHND Trung Hoa.

Bloomberg Barclays Global Aggregate Index đã làm điều tương tự đối với thị trường trái phiếu Trung Quốc, và CHNDTQ đã kiếm được thêm hơn 100 tỷ USD dưới dạng ngoại tệ chuyển đổi.

Đây là số tiền rất lớn, và cũng là tiền “thật”. Rồi lần lượt luôn có nhiều hơn.

Năm 2021, bộ phận nghiên cứu của BlackRock khuyên các nhà đầu tư tăng cường đầu tư nhiều nguy cơ vào Trung Quốc gấp hai đến ba lần – và điều này xảy ra sau khi chính phủ đánh vào các công ty công nghệ lớn của Trung Quốc khiến giá trị của họ giảm 2 nghìn tỷ đô la, và quan hệ giữa Washington và Bắc Kinh trở nên tồi tệ hơn.

Nhà chiến lược gia đứng đầu về đầu tư của Viện Đầu tư BlackRock đã nhận xét, rõ ràng là không hề mỉa mai: “Hãy nghĩ về hành trình này như một bước tiến, một nửa bước lùi…. Vấn đề không phải là loại bỏ rủi ro, mà là, bạn có được đền đáp xứng đáng cho những rủi ro đó không? Chúng tôi tin rằng chúng tôi đang được đền bù.” (Không rõ “chúng tôi” là ai.)

Có lẽ không phải ngẫu nhiên mà BlackRock, công ty quản lý tài sản lớn nhất thế giới, gần đây đã được chấp thuận là công ty quản lý tài sản nước ngoài đầu tiên bắt đầu đầu hoạt động quỹ tương hỗ có sở hữu toàn bộ ở Trung Quốc.

Nhưng hãy xem xét các lợi ích và rủi ro tài chính đối với các nhà đầu tư vào thị trường Trung Quốc – và lợi ích từ việc cung cấp ngoại hối cho Đảng Cộng sản Trung Quốc mà họ sử dụng để chống lại Hoa Kỳ.

Từ khi bắt đầu vào cuối năm 1992 đến ngày 31 tháng 8 năm 2021, chỉ số chứng khoán MSCI Trung Quốc đã mang lại lợi nhuận trung bình 2,2% hàng năm, bao gồm cả cổ tức. Trong cùng thời kỳ, chỉ số MSCI các thị trường mới nổi tăng trưởng 7,8% hàng năm; S&P 500, tăng 10,7 phần trăm.Điều đó bao gồm khoảng thời gian gần 30 năm mà nền kinh tế Trung Quốc thường tăng trưởng ít nhất 10 phần trăm một năm.

Tuy nhiên, bạn sẽ kiếm được lợi nhuận cao hơn nhiều từ chứng khoán Kho bạc Hoa Kỳ so với chứng khoán Trung Quốc. Có thể Trung Quốc, quốc gia nắm giữ hơn 1 nghìn tỷ đô la trái phiếu kho bạc Hoa Kỳ, biết điều gì đó mà Phố Wall không biết.

Đầu tư vào CHNDTQ mang lại cho bạn lợi nhuận thấp hơn trái phiếu Kho bạc siêu an toàn trong khi có nhiều rủi ro hơn trái phiếu đầu cơ tồi tệ nhất. Vâng, ai đó đang kiếm tiền ở Trung Quốc, nhưng đó chưa bao giờ là nhà đầu tư nước ngoài thụ động. Đó là quy luật của tự nhiên.

Nói một cách dễ hiểu, nếu bạn đã đặt 10 nghìn đô la vào CHNDTQ khi MSCI bắt đầu vào năm 1992, thì ngày nay nó sẽ có giá trị 19 nghìn đô la. Nếu bạn đặt 10.000 đô la đó vào  S&P 500 Index Fund, nó sẽ có giá trị 220 nghìn đô la hôm nay. Hãy coi số tiền 200 nghìn đô la mất đi là tiền thuế mà ĐCSTQ đánh vào những tên dễ bị bịp.

Thứ hai, khu vực chính phủ ở Hoa Kỳ đã góp thêm ngoại hối. Ở cấp quốc gia, Chương trình dành tiền tiết kiệm (TSP) đã chuyển tiền tiết kiệm của những người về hưu (nhiều người trong số họ là cựu quân nhân) vào thị trường Trung Quốc. Nó đã bị Tổng thống Trump buộc phải rút lại vài năm trước, nhưng băng đảng tài chính vẫn bướng bỉnh và họ vẫn đang cố gắng đưa tiền TSP vào Trung Quốc.

Ở cấp tiểu bang, tại California, CalPERS, hệ thống hưu trí dành cho công chức lớn nhất nước, đã thâm nhập vào Trung Quốc. CalPERS thậm chí đã cử một giám đốc điều hành hàng đầu đến làm việc với Cục Quản lý Ngoại hối Nhà nước (SAFE) của CHNDTQ trong vài năm.

Giám đốc điều hành đã lặng lẽ từ chức khỏi CalPERS sau khi vụ ồn ào nổi lên.

Khi các thượng nghị sĩ và đại diện của Hoa Kỳ thách thức sự khôn ngoan (và đạo đức) của việc tài trợ cho ĐCSTQ – một chế độ độc tài hiếu chiến, thất thường đang tìm cách thay thế, nếu không muốn nói là thống trị, Hoa Kỳ – thì ngành tài chính đã đáp trả bằng lời lẽ khoa trương tương đương với việc giơ ngón tay giữa ra [một cử chỉ thô tục, thay thế một lời chửi thề.]

Các công ty thương mại của Hoa Kỳ, lớn và nhỏ, đã đổ xô đến Trung Quốc để sản xuất được cho là giá rẻ để xuất khẩu trở lại Hoa Kỳ. Những người khác tin rằng họ sẽ thành công trong việc bán sản phẩm và dịch vụ của mình tại thị trường Trung Quốc, thậm chí trong dài hạn. Tất cả việc này cung cấp cho Đảng Cộng sản Trung Quốc ngoại hối chuyển đổi.

Cứ như thể Phố Wall và các công ty thương mại của Mỹ đã làm ăn với chế độ của Hitler, giúp chế độ này phát triển thành một quân đội hùng mạnh có kế hoạch tấn công các đồng minh của chúng ta (và cả chúng ta). Đó là chưa kể đến sự vô đạo đức khi đối phó với một chế độ man rợ bao gồm cả việc đưa công dân của mình đến các trại tập trung.

Thật không may, Phố Wall và ngành công nghiệp Hoa Kỳ đã làm chính xác điều đó – cho đến khi Đức quốc xã tuyên chiến với Hoa Kỳ. Một số có lẽ đã dừng lại chỉ vì họ không còn có thể đổi séc của mình ra tiền mặt nữa.

Người Mỹ và người nước ngoài khác đổ tiền có thể chuyển đổi vào Trung Quốc đang cho phép Đảng Cộng sản Trung Quốc che đậy những vết rạn nứt lớn trong nền kinh tế và xã hội của Trung Quốc.

Chúng ta đang cho họ thời gian để ra sức khắc phục các điểm yếu của mình. Bắc Kinh nhận ra mối nguy hiểm và đang cố gắng làm điều gì đó về điều đó.

Có điều, Bắc Kinh sử dụng ảnh hưởng của mình để gian lận. Nó đã thuyết phục Quỹ Tiền tệ Quốc tế (IMF) đưa đồng nhân dân tệ vào rổ tiền tệ của IMF mà các ngân hàng trung ương bắt buộc phải nắm giữ vào năm 2016 – và có thể tuyên bố đã nhận được dấu chấp thuận của IMF.

Vài năm trước, S&P Global Ratings đã xếp hạng cao cho các công ty Trung Quốc – theo ý kiến ​​của tôi, họ làm thế để không mất lòng ĐCSTQ và đánh mất hoạt động kinh doanh của S&P tại Trung Quốc.

Và Sàn giao dịch chứng khoán New York đã niêm yết các công ty Trung Quốc mặc dù họ không đủ điều kiện theo các quy tắc công khai thông tin bắt buộc đối với những người khác. Điều đó đã tăng ngoại hối cho ĐCSTQ. Rất nhiều ngoại hối.

Cũng đã có một số thành công (hoặc ít nhất là thành công theo tin đồn) trong việc thuyết phục Vương quốc Ả Rập Xê Út chấp nhận thanh toán dầu bằng đồng nhân dân tệ thay vì đô la Mỹ.

Giao dịch đồng rúp-nhân dân tệ của Nga đã bùng nổ kể từ khi người Nga xâm lược Ukraine vào tháng 2 năm 2022 và Hoa Kỳ áp đặt các biện pháp trừng phạt tài chính đối với người Nga, phần lớn loại trừ quốc gia này không cho sử dụng đô la Mỹ.

CHNDTQ chỉ đạt được tiến bộ hạn chế trong việc quốc tế hóa đồng nhân dân tệ và loại bỏ lỗ hổng đi kèm với việc cần đô la và các loại tiền tệ chuyển đổi khác để hoạt động. Điều này phần lớn đơn giản là do không có đủ niềm tin vào chính phủ đằng sau đồng nhân dân tệ—nói cách khác, Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Người Trung Quốc đã thúc đẩy cái gọi là đồng nhân dân tệ kỹ thuật số ít nhất là từ năm 2014 và hy vọng rằng nó sẽ mở rộng việc sử dụng và chấp nhận đồng nhân dân tệ ở nước ngoài.

Nhưng còn nhiều điều hơn thế đối với Đảng Cộng sản Trung Quốc – nó sẽ là một công cụ nữa để kiểm soát và đe dọa xã hội.

Một báo cáo của Trung tâm An ninh Mới của Mỹ (CNAS) lưu ý: “[Nhân dân tệ kỹ thuật số] sẽ cho phép giám sát tài chính theo thời gian thực hoặc gần thời gian thực đối với tất cả các giao dịch của người dùng…. Đó có phải là một bước nhảy vọt đối với sự kiểm soát và gây ảnh hưởng của ĐCSTQ trong xã hội Trung Quốc không?

Báo cáo cho biết thêm: “Bất kỳ ai sử dụng đồng nhân dân tệ kỹ thuật số gần như là trực tiếp  nhường quyền riêng tư tài chính của mình cho chính phủ Trung Quốc” và như vậy đã cho phép hoạt động của mình bị theo dõi.

Tất nhiên, nếu làm mất lòng với Đảng Cộng sản Trung Quốc, tài khoản của bạn sẽ bị đóng băng hoặc biến mất. Trung Quốc muốn một ngày nào đó đồng nhân dân tệ kỹ thuật số sẽ liên kết với đồng đô la kỹ thuật số, mặc dù chúng ta chưa ở vào tình trạng đó.

Người ta cho rằng một số bộ phận của giai cấp thống trị Mỹ thích ý tưởng về đồng đô la kỹ thuật số vì những lý do tương tự mà ĐCSTQ thích đồng nhân dân tệ kỹ thuật số.

Làm tổn thương Hoa Kỳ

Các chiến binh tài chính Trung Quốc ắt phải thích thấy những gì người Mỹ gây ra cho chính họ. Đại dịch COVID-19 bùng phát ở Vũ Hán đã dẫn đến việc chính phủ Hoa Kỳ chi tiêu ồ ạt, làm giảm giá trị đồng đô la một cách hiệu quả.

Kết quả là lạm phát chính thức là 8% vào giữa năm 2022, nhưng có thể cao hơn.

Lạm phát ư? CHNDTQ thích lạm phát. Nhiều nhà sử học cho rằng lạm phát là một trong những nguyên nhân khiến chính phủ Quốc Dân Đảng Trung Quốc sụp đổ vào cuối những năm 1940 và hỗ trợ cho chiến thắng của phe cộng sản trong Nội chiến Trung Quốc.

Lạm phát làm thu hẹp ngân sách quốc phòng của Hoa Kỳ. 850 tỷ đô la có vẻ như là một số tiền lớn, nhưng lạm phát đã lấy đi một khối lớn,  ảnh hưởng đến mọi thứ từ  phần cứng đến mua sắm vũ khí đến thời gian đào tạo và luyện tập. Tất cả điều này ảnh hưởng đến khả năng của quân đội để sẵn sàng chiến đấu trong một cuộc chiến thực sự.

Bắc Kinh cũng rất vui khi thấy (và cổ vũ) Mỹ từ bỏ tính độc lập năng lượng (sau một thời gian ngắn ngủi dưới thời chính quyền Trump) và hướng đến năng lượng xanh – trước khi các lỗi được giải quyết.

Tất cả những điều này góp phần vào lạm phát, làm tổn hại nền kinh tế và gây ra tình trạng bất ổn chính trị. Và sự phụ thuộc dầu mỏ của Hoa Kỳ vào các tiểu vương quốc Ả Rập Saudi và các nhà cung cấp kém dân chủ khác, chẳng hạn như Iran và Venezuela, làm hạn chế khả năng điều động chính trị và quân sự của Washington.

Ngày nay, Hoa Kỳ phải chi tiền cho dầu nhập khẩu. Đó là số tiền có thể làm tăng thêm nợ hoặc không dành cho những thứ như quân lực Hoa Kỳ.

Trung Quốc thích những gì họ nhìn thấy – và rất vui khi giúp thúc đẩy mọi thứ.

Tờ Hoàn cầu Thời báo đưa tin vào năm 2021 rằng theo giáo sư Shen Yi của Đại học Fudan, “Mỹ không có đủ nguồn lực để tham gia vào một cuộc va chạm toàn diện với Trung Quốc về vấn đề Đài Loan, chứ đừng nói đến việc đương đầu – lạm phát ở Mỹ tăng cao, nợ tăng vọt và một kho bạc trống rỗng cần lấp đầy bằng cách ăn cắp tiền các nước khác, tất cả đều cho thấy rằng Mỹ, nếu có lý trí, không có lý do gì để tăng cường đối chọi với Trung Quốc.”

Điều đáng nói là việc Trung Quốc nắm giữ Trái phiếu Kho bạc Hoa Kỳ. Đôi khi chúng được đề cập là vũ khí tiềm năng mà Trung Quốc có thể sử dụng để chống lại Hoa Kỳ.

Có và không. Chúng sẽ được sử dụng hiệu quả nhất nếu Bắc Kinh đột ngột bán hết chúng cùng với việc khởi phát một cuộc chiến động lực như một phần của hiệu ứng sốc. Và họ có thể gần như làm điều đó. Một khi vụ nổ súng bắt đầu, Hoa Kỳ sẽ không trả lãi cho CHNDTQ cho bất cứ thứ gì.

Trong khi chờ đợi, Trung Quốc có thể tiếp tục trông cậy vào các người Mỹ tiếp tục tài trợ cho ĐCSTQ với nhu cầu ngoại tệ.

Một tiêu đề trên tờ China Daily (Trung Quốc Nhật  Báo) ngay sau khi Nga xâm lược Ukraine đã viết: “Các Nhà Đầu Tư Toàn Cầu Tiếp Tục Đặt Cược Lớn Vào Cổ Phiếu A [của Trung Quốc].”

Một nhà quan sát người Mỹ có kinh nghiệm lưu ý:

Đã có một sự gia tăng đáng chú ý trong các bài báo kiểu này của Trung Quốc Nhật báo  kể từ [cuộc xâm lược]… Đèn tuyên truyền phải được bật suốt đêm bơm những thứ này ra để cố gắng thuyết phục những bình luận viên, một số thống đốc bang của Hoa Kỳ, các gã Phố Wall, bất kỳ học giả nào tại một đại học Hoa Kỳ thành lập trước năm 1820, và các quỹ hưu trí như Hiệp hội Giáo viên California rằng Trung Quốc là một thị trường hấp dẫn và [một] bến cảng an toàn cho đầu tư USD… do Cục Quản lý Ngoại hối Nhà nước [SAFE] thực hiện khi khoản đầu tư của họ đến biên giới Trung Quốc sẽ được đổi thành Nhân dân tệ — sau đó được chuyển tiếp đến mục tiêu đầu tư dự kiến. Điều gì xảy ra với USD SAFE có trong kho tiền của nó? Nó được sử dụng để mua đất nông nghiệp của Mỹ ở Iowa. Đây có phải là một thế giới tuyệt vời không hay là thứ gì?

Một tiêu đề khác trên tờ People’s Daily (Nhân Dân Nhật Báo)  vào cuối năm 2021 cho thấy thêm rằng Trung Quốc biết cách chơi với độc giả và ngoại hối của họ: “Trái phiếu bền vững của Ngân hàng Trung Quốc trị giá 2,2 tỷ USD được niêm yết ở London.”

Bản dịch: Trung Quốc đang chơi trò bảo vệ môi trường trong nỗ lực mới nhất của họ để đảm bảo ngoại hối. Đối với nhiều người trên khắp thế giới, một kỷ nguyên mới của Trung Quốc Xanh đang bắt đầu và một nước Mỹ xấu xa đạt được sự giàu có và quyền lực bằng cách cướp bóc môi trường đã kết thúc.

Vấn đề tiền tệ của Trung Quốc là một điểm yếu lớn. Nếu chúng ta thông minh, đó sẽ là một trong những mục tiêu chúng ta sẽ đánh. Và đánh mạnh.

Bình luận về bài viết này